----
Đợi đến khi Vương Mai nghe được giọng nói của Tiểu Lý vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, vừa gặp mặt không bao lâu, hôm nay lại gặp mặt Thẩm Lan Đình tiếp.
Trên người Vương Mai phủ kín nước mưa, theo bước chân của cô, nước bùn dưới chân khiến cho chiếc xe vốn sạch sẽ trở nên bẩn thỉu.
Cô dừng lại, trong lòng không khỏi ái náy, ngước lên nhìn Thẩm Lan Đình.
"Chủ nhiệm, cám ơn anh anh đúng là Bồ Tát sống mà."
Thím Tiết bên cạnh không để ý mấy thứ này, tùy tiện đi vào, thấy Vương Mai còn đang chậm chạp ở sau, đưa tay kéo cô vào.
Vương Mai đụng phải ánh mắt Thẩm Lan Đình, sau đó cũng nhanh chóng lên xe.
Thím Tiết ngồi ở phía bên trái ghế sau, Vương Mai ngồi giữa hai người, cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn không chớp mắt.
"Ngại quá, làm bẩn xe của anh rồi." Vương Mai không nhịn được, nói một câu.
Giọng nói của cô rất nghiêm túc, rất giống giọng điệu của những người cấp dưới báo cáo công tác. Thẩm Lan Đình quay đầu nhìn lại, thản nhiên nói:
"Bẩn thì bẩn, nếu sợ bẩn, ngay từ đầu tôi đã không nói mọi người lên xe rồi."
Nói xong, giọng điệu của anh có vẻ nhẹ xuống.
"Không cần để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này."
"Cảm ơn."
Vương Mai nhịn không được mà nghĩ thầm trong lòng, còn không phải là do kiếp trước cô từng thấy có người làm bẩn quần áo Thẩm Lan Đình, nhìn anh ta cực kỳ tức giận
"Có mùi gì thế."
Thẩm Lan Đình có chút nhạy cảm với mùi hương, nhất là vào những ngày mưa. anh ta theo mùi, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Vương Mai, mang theo nghi hoặc.
Vương Mai sửng sốt, cô cười gượng hai tiếng, cũng không hiểu đối phương đang làm gì. Cô cúi đầu ngửi người mình, cuối cùng mới nhớ tới cái gì, nói:
"Trước lúc ra cửa tôi có bôi ít kem dưỡng da, chắc là mùi này.".
Tiểu Lý đang lái xe xoay người lại nở nụ cười:
"Thì ra cô cũng dùng kem dưỡng da, hèn chi da đẹp hơn trước nhiều, đúng không chủ nhiệm?"
Vương Mai không nhịn được nhìn Thẩm Lan Đình, không biết anh sẽ trả lời thế nào.
Làn da của cô bây giờ trở nên trắng hơn, lộ ra ngũ quan tinh xảo trên mặt cô, trông mềm mại lại trơn bóng.
Thẩm Lan Đình bị lời nói của Tiểu Lý ảnh hưởng, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thoáng qua, đây là lần đầu tiên anh ta thấy rõ khuôn mặt một cô gái như thế, có chút mất tự nhiên sau đó ngồi nghiêm chỉnh lại, nói:
"Lúc trước tôi cũng không chú ý những thứ này."
Anh chuyển đề tài.
"Trời mưa như vầy hai người làm …"
Thẩm Lan Đình còn chưa nói xong, nhìn về chiếc bàn phía sau.
"Bày sạp bán đồ sao."
Thẩm Lan Đình đăm chiêu suy nghĩ, nhìn đồ đạc được hai người họ chuẩn bị đầy đủ, cũng đoán ra được chuyện họ muốn làm.
Tiểu Lý có chút coi thường những người bày sạp bán hàng, cảm thấy không có tương lai, khuyên nhủ nói:
"Hai người không có việc gì làm nên làm cái này, người ta nói làm mấy cái này không tốt đâu, kiếm việc khác làm thì hơn."
Thẩm Lan Đình lắc đầu:
"Bây giờ đang là thời buổi chuyển giao giữa thời đại chính sách nước ta cũng có thay đổi, nói không chừng sau này những sạp bán hàng như thế này sẽ có rất nhiều, hai người có mắt nhìn lắm."
"Chúng tôi đang làm dây buộc tóc, tiền kiếm được không ít hơn công nhân đâu."
Vương Mai gật đầu, Thẩm Lan Đình đúng là người có trình độ cao trong nhà máy, thoáng một cái đã có thể tưởng tượng được tương lai rồi.
Cũng khó trách kiếp trước anh ấy có thể làm cho xưởng thép trở mình, không bị xã hội đào thải.
"Mai Tử à, chúng ta hết len rồi, lại không có phiếu mua, phải làm sao đây!"
Thím Tiết nói xong, nhịn không được hỏi Thẩm Lan Đình.
"Chủ nhiệm này, anh có phiếu mua nào chưa dùng không có thể bán lại cho chúng tôi được không"
"Dây buộc tóc các cô làm bằng len à?"
Thẩm Lan Đình có chút tò mò, dù sao len cũng không rẻ, nhưng hai người này lại lấy len làm nguyên liệu.
"Đây là một trong những thứ chúng tôi làm."
Vương Mai lấy từ trong túi ra một cái hàng mẫu không trưng bày khi bán đưa cho Thẩm Lan Đình xem.
Thím Tiết khen:
"Những thứ này đều là Mai Tử nghĩ, vòng tay, dây buộc tóc, còn có các loại khác nữa."
Thẩm Lan Đình cầm dây buộc tóc, không nhin được khen ngợi Vương Mai.
"Cô làm dây buộc tóc không tệ, làm tốt lắm, tất nhiên không thiếu người mua."
" Tôi có phiếu mua, nhưng không dùng."