----
Thẩm Lan Đình nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hai người, lại nói:
" Nhưng tôi cho rằng làm thế thì hai người cũng không giải quyết được gốc rễ vấn đề, nhưng nếu mua len không có phiếu thì giá rất đắt, như vậy sẽ không lời nhiều."
" Tôi có quen một vị đứng đầu xưởng may, hai người có thể tìm anh ta sau đó nói tên tôi, là có thể nhập nguyên liệu trực tiếp từ nhà máy."
Thẩm Lan Đình không dễ dàng cho người ta dùng thân phận của mình làm việc.
Nhưng Vương Mai là ân nhân của Tiểu Bảo, đây là việc anh nên làm.
Vương Mai và thím Tiết cực kỳ vui mừng, hai người cũng không nghĩ Thẩm Lan Đình sẽ giải quyết vấn đề khó khăn này cho họ, sau đó hai người nhanh chóng phản ứng lại, cảm ơn Thẩm Lan Đình rối rít.
Sau khi Thẩm Lan Đình nói tên và đặc điểm của người đó nói cho Vương Mai, xe cũng chạy gần đến nhà.
"Đến nơi rồi, lần đầu ngồi xe, trước giờ không có phúc để hưởng, cho nên không quen." Thím Tiết tự mình chọc mình, sau đó bước xuống xe.
Vương Mai đang chuẩn bị đứng dậy tạm biệt, nhưng đứng dậy quá nhanh, dưới chân không đứng vững, trực tiếp giẫm lên giày Thẩm Lan Đình.
Cái này như một tiếng sét giữa trời quang đánh thẳng vào lòng cô, cô không dám động đậy mà sững sờ tại chỗ.
Thẩm Lan Đình than một tiếng, không còn cách nào khác, mở miệng:
"Cô Vương Mai có thể dời chân sang chỗ khác không?"
" Được…Được chứ!"
Đợi cho hai người đi rồi, Tiểu Lý muốn cười lại không dám cười, nhịn không nổi sau đó quay sang nói với Thẩm Lan Đình,.
"Chủ nhiệm đúng là xui xẻo mà, như người ta nói là lòng tốt không được báo đáp."
…
Ngày hôm sau, bầu trời dần dần trong xanh, trong không khí tràn ngập phương hướng tươi mát, cành cây phun ra chồi non vài giọt nước lấp lánh trong suốt.
Để phòng ngừa bất trắc, Vương Mai và thím Tiết đi tới xưởng dệt mà Thẩm Lan Đình nói.
Ở bên cạnh phòng trực ban, hai người thấy tiếng máy móc chuyển động, khó khống chế nội tâm kích động.
Nhớ tới Thẩm Lan Đình nói, Vương Mai đi tới phòng trực ban, gõ cửa.
"Chào anh, tôi tới tìm chủ nhiệm Phạm.
Nhân viên trực ban ngẩng đầu nhìn Vương Mai, quan sát cô từ trên xuống dưới, không kiên nhẫn nói:
"Cô là ai, chủ nhiệm Phạm là người cô muốn gặp gặp sau?"
"Anh chỉ cần nói với anh ta à chúng tôi được anh Thẩm Lan Đình giới thiệu, yên tâm sẽ không để anh đi tay không đâu."
Nói xong, Vương Mai lấy từ trong túi ra năm hào đưa cho nhân viên trực ban.
Nhân viên trực ban hai mắt sáng lên.
" Tôi không cần tiền của cô, cô phải biết rằng có rất nhiều người muốn gặp những vị lớn này, lỡ như có người nói tào lao thì người gặp nạn cũng không phải là tôi đâu.
Vương Mai ngây người đứng đợi một lúc, sau đó thấy một bóng người chậm rãi đi ra.
Vương Mai Vương Mai nghĩ rằng người lên được chắc vị như vậy hẳn là lớn tuổi rồi, không ngờ còn rất trẻ.
Cô thử tiến lên hỏi: "Anh là chủ nhiệm Phạm phải không"
Chủ nhiệm Phạm nhướng mày, nhìn Vương Mai nói: "Không phải tôi, còn có thể là ai hả?"
"Cái tên Thẩm Lan Đình này lần đầu tiên kêu người ngoài tìm tôi giúp đỡ, nói này, cô với anh ta có quan hệ như thế nào?"
Người trước mặt này dáng vẻ bất cần đời hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Vương Mai đối với lãnh đạo nhà máy, cô vội vàng nói:
"Không có gì, chỉ là nhờ anh giúp một việc đơn giản thôi."
Thím Tiết:" Chủ nhiệm à, chúng tôi có thể lấy len một cách dễ dàng không."
Chủ Nhiệm Phạm còn đang suy nghĩ Thẩm Lan Đình lại đem tên của mình nói cho người khác, đúng là khó hiểu.
Thím Tiết hỏi ra vấn đề cốt lõi, Chủ nhiệm Phạm thản nhiên gật đầu.
" Tôi mà ra tay, không có gì là không được."
"Muốn lấy bao nhiêu?"
Chủ nhiệm Phạm nói với Vương Mai giá lấy len tại xưởng, khóe miệng Vương Mai cười rất tươi, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho đối phương.
Nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ của chủ nhiệm Phạm, thím Tiết có chút không yên tâm, nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin cậy
Nhân viên trực ban không nghĩ tới chủ nhiệm Phạm đi lấy len vì hai người này thật.
Anh ta thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng từ trong túi lấy năm hào ra.
"Không tin được là mấy người biết nhau, vậy cô lấy lại số tiền này đi"
"Lấy, sao lại không lấy. "