Âm Phủ Thần Thám

Chương 325

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Nói chuyện với Tiểu Đào xong, tôi liền vào phòng làm việc của cô ấy đóng cửa ngồi suy nghĩ, cơm tối cũng chẳng buồn ăn.

Tám giờ tối, Vương Đại Lý và Tiểu Đào đi vào. Tiểu Đào nói: "Tống Dương, một mình anh ngồi đây suy ngẫm gì vậy, ngay cả đèn cũng không bật à?"

Cô ấy tiện tay bật công tắc. Trông thấy Đại Lý mặc đồ tây, đi giày da, tôi hỏi: "Đại Lý, cậu đi phỏng vấn à?"

Tiểu Đào bật cười: "Anh nhanh quên thế, chẳng phải đã hẹn tối nay đi gặp Hứa Chí Bằng sao? Vương Đại Lý muốn đi theo để tiếp xúc với giới doanh nhân."

Tôi vỗ trán một cái, suýt nữa thì quên béng mất chuyện quan trọng này, liền đứng dậy nói: "Đi!"

Vương Đại Lý hỏi tôi không cần thay quần áo ư. Tôi đáp: "Chúng ta có giấy yêu cầu hỗ trợ điều tra mà, cần gì phải thay đồ."

Vương Đại Lý la lên: "Vậy quần áo của tớ có cần nữa không? Sếp lớn tớ mượn mãi mới cho đấy."

Tiểu Đào vỗ vai cậu ta: "Thôi nào, mặc quần áo này cũng được, biết đâu lại kiếm được phú bà nào đó."

Ba người chúng tôi lái xe tới bữa tiệc. Bữa tiệc tối nay do một tổ chức bảo vệ động vật hoang dã đứng ra tổ chức, chủ đề là bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật. Dù sao thì, giới nhà giàu tổ chức tiệc tùng cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Khung cảnh của bữa tiệc tất nhiên là trang trí thanh lịch. Vương Đại Lý tay bưng ly Champagne đi tới đi lui giữa đám doanh nhân, khá ra dáng. Tuy nhiên chưa quen lắm nên vẫn khá vụng về. Kết quả, một phú bà gọi cậu ta: "Phục vụ, mang khăn mặt tới đây!"

Tôi với Tiểu Đào cười bò ra, Vương Đại Lý mặt mày xụ xuống, nói: "Trông tôi giống bồi bàn sao?"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Cậu cứ đường hoàng mà thưởng thức buffet đi."

Vương Đại Lý cắn răng nói: "Sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được? Cơ hội tốt như vậy tôi không thể bỏ lỡ, phải tìm người mở rộng mối quan hệ một chút."

Hoàng Tiểu Đào giơ ngón tay cái: "Chúc cậu may mắn!"

Kết quả Vương Đại Lý đi một vòng, trở về thất bại thảm hại, vẫn sĩ diện thanh minh: "Đám nhà giàu này đúng là nói chuyện nhạt như nước ốc."

Hoàng Tiểu Đào lên tiếng khuyên: "Chuyện làm ăn đâu cần phải dính dáng đến mấy loại người này. Cứ tự mình mà gây dựng sự nghiệp đi, khi nào có tiền rồi, đến rắm thối người ta cũng sẵn lòng khen thơm."

Vương Đại Lý gật đầu lia lịa: "Chị Tiểu Đào nói quá đúng!"

Tiểu Đào hỏi tiếp: "À đúng rồi, nghe nói cậu đang gây dựng sự nghiệp riêng phải không? Rốt cuộc là định kinh doanh mảng nào vậy? Có cần chị hỗ trợ gì không?"

Vương Đại Lý ấp úng đáp: "Tạm thời thì em xin phép giữ bí mật, mọi người rồi sẽ sớm biết thôi ạ."

Đúng lúc này, Tiểu Đào đột nhiên nhìn chằm chằm về một hướng, khẽ lên tiếng: "Mục tiêu xuất hiện, chú ý!"

Theo tầm mắt của Tiểu Đào, chúng tôi thấy Hứa Chí Bằng đang ưỡn cái bụng bia, cười nói vui vẻ với mấy người khác. Chúng tôi ra hiệu cho nhau, tự nhiên len lỏi qua đám đông, cố tình lướt ngang qua trước mặt ông ta.

Hứa Chí Bằng vừa thấy liền phá ra cười lớn: "Ha ha, đây chẳng phải tiểu thư Hoàng sao, thật vinh hạnh quá đi!"

Hoàng Tiểu Đào cười nhẹ đáp: "Ông Hứa, lần trước gặp gỡ, tôi vẫn chưa có dịp giới thiệu kỹ về công việc của mình."

Hứa Chí Bằng hơi nheo mắt, hỏi: "Không biết tiểu thư đang công tác ở đâu?"

Hoàng Tiểu Đào dứt khoát xuất trình thẻ cảnh sát. Sắc mặt Hứa Chí Bằng chợt biến đổi, khẽ cau mày: "Thì ra cô Hoàng là cảnh sát. Thật thất lễ quá. Xin hỏi các vị tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi nói: "Mời ông Hứa theo chúng tôi ra một chỗ yên tĩnh hơn để tiện nói chuyện."

Chúng tôi đi đến một góc khuất, Hoàng Tiểu Đào đưa ra giấy yêu cầu hợp tác điều tra, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Hứa Chí Bằng trầm ngâm một lát rồi nói: " Tôi hiểu rồi. Các vị phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ giới ở ngoại ô, rồi nghi ngờ có liên quan đến tôi. Nhưng tôi có thể lấy danh dự mà đảm bảo, người như Hứa này từ trước đến nay chưa hề làm bất cứ chuyện gì táng tận lương tâm."

Tôi chăm chú quan sát mấy ngón tay tròn trĩnh của ông ta một lúc, sau đó chậm rãi lấy ra chiếc nhẫn, hỏi: "Ông có biết chiếc nhẫn này không?"

Hứa Chí Bằng thoáng biến sắc, kiên quyết đáp: "Không biết."

Tôi tiếp tục lấy điện thoại ra, cho ông ta xem một bức ảnh khác, trên đó là ba bộ xương chuột. Tôi hỏi tiếp: "Vậy còn hình ảnh này thì sao?"

Ngoài miệng ông ta vẫn cứng rắn phủ nhận, nhưng nét mặt lại hoàn toàn bán đứng ông ta. Rõ ràng là cả hai thứ này ông ta đều biết!

Tôi cho ông ta xem hai thứ này là có chủ ý, cốt là để thăm dò phản ứng. Suốt cả buổi hôm nay, tôi đã suy nghĩ rất kỹ: Chiếc nhẫn thực sự có vai trò gì trong vụ án này? Bởi lẽ, cho đến tận bây giờ, mọi suy đoán của chúng tôi đều chỉ dựa trên lời khai của Đinh Húc.

Tôi thử sắp xếp lại toàn bộ chi tiết vụ án một lần nữa, và chợt nhận ra nó có thể ẩn chứa một bộ mặt hoàn toàn khác. Phản ứng của Hứa Chí Bằng chính là mảnh ghép cuối cùng tôi còn thiếu để lấp đầy bức tranh đó.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói rõ từng chữ: "Ông Hứa, tôi muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cũ, một câu chuyện đầy rẫy âm mưu và những tính toán hiểm độc. Có hai người bạn cùng làm ăn, tạm gọi là A và B. Hai năm trước, công ty của họ đã chế tạo ra một sản phẩm điện thoại di động cực kỳ được thị trường ưa chuộng. Công ty từ đó thuận lợi lên sàn chứng khoán, nhưng cũng từ đó, hai người họ bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, ai cũng muốn chiếm đoạt cổ phần của đối phương về tay mình.

Qua điều tra, A phát hiện B từng có một mối tình đầu sâu đậm không thể quên. Thế là, A lập tức tìm một cô gái có gương mặt rất giống với người tình cũ của B, thậm chí còn sắp xếp phẫu thuật thẩm mỹ để cô ta trở nên giống hệt. Sau đó, A cài cắm cô gái này vào bên cạnh B, mục đích là để cô ta đánh cắp bí mật thương mại. Nào ngờ, cô điệp viên bất đắc dĩ này lại đem lòng yêu B, thậm chí còn phản bội A. A vốn là một kẻ mưu mô xảo quyệt, đương nhiên không thể bỏ qua chuyện này. Hắn liền bắt cóc cô gái, dùng mọi thủ đoạn tàn độc để hành hạ, ép B phải ký giấy chuyển nhượng cổ phần.

Khi đã có được toàn bộ cổ phần trong tay, A biết rõ việc giữ cô gái lại chỉ tổ mang họa. Vậy nên hắn liền ra tay g.i.ế.c người diệt khẩu. Nhưng nào ngờ, lưới trời lồng lộng, nạn nhân trước khi c.h.ế.t đã kịp thời trộm được chiếc nhẫn của hắn. Và chính chiếc nhẫn này đã dẫn chúng tôi đến đây, tìm ra hung thủ thật sự."

Nói xong, tôi nhếch mép cười đầy ẩn ý: "Ông Hứa, câu chuyện tôi vừa kể... nghe có quen tai không?"

Vương Đại Lý và Hoàng Tiểu Đào đồng loạt nhìn tôi đầy kinh ngạc, có lẽ cả hai đều không ngờ rằng hung thủ lại có thể chuyển từ Lang Tuấn sang Hứa Chí Bằng.

Nghe đến đây, trán Hứa Chí Bằng lấm tấm mồ hôi, đôi tay run tới mức không giữ nổi ly rượu. Phản ứng này hoàn toàn đúng như tôi dự đoán. Cuối cùng, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng được gỡ bỏ.

Hứa Chí Bằng cố chấp cãi cùn, giọng run rẩy: "Những lời nói... phiến diện! Chỉ là nói bậy nói bạ, tôi căn bản không biết các vị đang nói gì."

Tôi châm chọc: "Nếu vậy thì ông căng thẳng làm gì, tôi đâu có nói nhân vật chính là ông?"

Hứa Chí Bằng như bị táng một bạt tai không trượt phát nào, trán đẫm mồ hôi lạnh, miệng há hốc, hô hấp trở nên dồn dập.

Hoàng Tiểu Đào chớp lấy thời cơ khi ông ta còn đang hoang mang: "Ông Hứa, đừng cố gắng giãy giụa vô ích nữa. Thành khẩn khai báo đi!"

Đột nhiên, Hứa Chí Bằng quăng mạnh ly rượu xuống đất vỡ tan tành, dữ dằn gầm lên: " Tôi không g.i.ế.c người! Cái c.h.ế.t của cô ta không liên quan gì đến tôi!"

Tôi bình thản hỏi lại: "Vậy còn việc dùng cô ấy để ép Lang Tuấn ký giấy chuyển nhượng thì sao?"

Hứa Chí Bằng vội vàng đáp: "Cùng lắm thì cũng chỉ là tội cố ý gây thương tích thôi! Hợp đồng là do Lang Tuấn tự nguyện ký..."

Đột nhiên ông ta á khẩu, không thốt thêm lời nào. Tôi nhếch mép: "Như vậy là ông đã thừa nhận rồi?"

Hứa Chí Bằng chợt lớn tiếng, hùng hổ: "Đừng có dùng mấy trò ngụy biện này! Có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra đây, không có chứng cứ tôi sẽ kiện các người tội vu khống!"

Dứt lời, Hứa Chí Bằng xoay người bỏ đi. Đại Lý liền hỏi: "Có cần tóm ông ta lại không?"

Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Thứ chúng ta có bây giờ chỉ là giấy yêu cầu hợp tác điều tra chứ không phải lệnh bắt giữ, chúng ta không có quyền giữ ông ta lại. Mà này Tống Dương, sao anh lại có thể suy luận ra Hứa Chí Bằng là hung thủ vậy?"

Tôi mỉm cười: "Rất đơn giản thôi. Bởi vì trong toàn bộ câu chuyện này, Hứa Chí Bằng là kẻ duy nhất được lợi. Và còn có một mấu chốt quan trọng nữa, chính là chiếc nhẫn vàng này."

Hoàng Tiểu Đào lập tức gọi điện, yêu cầu người giám sát chặt chẽ Hứa Chí Bằng. Chúng tôi thì chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc. Lúc sắp ra về, Vương Đại Lý còn không quên cố vơ lấy một túi chocolate nhập khẩu mang theo. Tôi nhìn cậu ta, bất lực lắc đầu: "Cậu xem cái bộ dạng ham ăn của cậu kìa!"

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét thất thanh trong đám đông: "Có án mạng rồi! Có người c.h.ế.t rồi!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 325