Chúng tôi quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Chí Bằng ngã trong vũng máu, khắp người chi chít những vết cứa từ mảnh thủy tinh vỡ. Kế bên là một gã đàn ông, tay lăm lăm mảnh chai Champagne đã vỡ nát.
Liếc mắt một cái, tôi liền nhận ra người đàn ông này chính là Lang Tuấn mà chúng tôi đang tìm. So với hình ảnh hai năm trước, anh ta trông tiều tụy đi rất nhiều, mái tóc đã bạc trắng dù tuổi tác chỉ chừng gần 40.
Chúng tôi lập tức tiến tới, Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra hô lớn: "Cảnh sát đây! Bỏ hung khí xuống!"
Đột nhiên ánh mắt của Lang Tuấn thay đổi. Một tay anh ta kéo Hứa Chí Bằng từ dưới đất đứng dậy, tay kia kề mảnh chai vỡ vào cổ ông ta, gầm lên: "Đừng có nhúng tay vào! Tôi phải g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngụy quân tử này!"
Hứa Chí Bằng chỉ là bị đập chai rượu mà ngất đi, lúc này tỉnh lại, sợ hãi nói: "Lang ca, có gì thì từ từ nói chuyện. Đừng manh động, cảnh sát đang ở đây."
Lang Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên tiểu nhân hèn hạ này, năm đó hại tôi thê thảm. Đã thế ông ta còn g.i.ế.c cô gái tôi yêu, hôm nay nợ m.á.u phải trả bằng máu!"
Hứa Chí Bằng lắp bắp: "Hãy nghe tôi giải thích, tôi không hề ra lệnh g.i.ế.c cô ấy, tất cả đều là do đám thủ hạ ngu dốt kia gây ra. Mà tối hôm đó chẳng phải anh cũng chạy tới hiện trường sao?"
Lang Tuấn gầm lên một tiếng: "Câm mồm! Lúc tôi đến thì cô ấy đã tắt thở."
Nói xong, Lang Tuấn ghì mạnh mảnh chai hơn một chút, cằm Hứa Chí Bằng rỉ ra một ít máu. Tôi lên tiếng: "Lang Tuấn, mọi chuyện chúng tôi đều đã nắm rõ. Ông ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, ông cần gì phải tự tay hủy hoại tương lai của mình?"
Lang Tuấn cười khẩy: "Thời gian quý báu ư? Từ sau đêm đó, tôi đã trở thành một cái xác không hồn, ngày nào cũng ám ảnh bởi khoái cảm được đích thân kết liễu kẻ thù."
Kẻ thù gặp nhau, không khí vô cùng căng thẳng. Nếu như lúc này Đinh Húc ở đây, có lẽ anh ta sẽ khuyên nhủ được Lang Tuấn. Tôi nói nhỏ với Tiểu Đào: "Có gọi được Đinh Húc đến đây không?"
Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Không kịp, để tôi lo!" rồi đột nhiên cô ấy trợn trắng hai mắt, ngã ngửa ra đất, khiến Vương Đại Lý giật nảy mình. Lúc này tôi mới ý thức được kế hoạch của cô ấy: Thu Vãn Hà có thể nhập vào Đinh Húc được, sao lại không thể nhập vào cô ấy? Cô ấy định sẽ đóng vai Thu Vãn Hà.
Tôi ôm lấy Tiểu Đào, lay gọi mấy câu, bỗng nhiên cô ấy mở mắt, đầy hoang mang nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng lại ở Lang Tuấn, nức nở: "Bá đạo ca ca, là anh sao?"
Lang Tuấn trợn tròn mắt, hồi lâu không nói nên lời: "Trên đời này chỉ có một người duy nhất gọi tôi như vậy, cô là..."
Hoàng Tiểu Đào bi thương nói: "Đêm đó, là em báo mộng cho anh!"
Lang Tuấn cả kinh: "À, đúng là Tiểu Hà! Sao em lại nhập vào người này?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Bởi vì em rất muốn gặp anh!" Vừa nói cô ấy vừa lại gần Lang Tuấn. Trái ngược với vẻ mặt vui mừng của Lang Tuấn chính là vẻ kinh hoàng tột độ của Hứa Chí Bằng. Hoàng Tiểu Đào diễn xuất còn chân thật hơn cả Đinh Húc, đến cả tôi còn có mấy phần tin.
Đột nhiên Lang Tuấn lùi về sau mấy bước, tay nắm chặt tóc Hứa Chí Bằng, gào lên: "Hứa Chí Bằng, trời đang nhìn những gì ông làm. Trước mặt vong linh Tiểu Hà, tôi muốn ông phải thú nhận tất cả!"
Hứa Chí Bằng ấp úng: " Tôi... tôi không hề g.i.ế.c người!"
Lang Tuấn hung hăng siết chặt tóc ông ta thêm một chút, Hứa Chí Bằng kêu lên một tiếng, run rẩy nói: " Tôi khai, tôi khai. Hai năm trước tôi từng dùng tính mạng của một cô gái để uy h.i.ế.p Lang ca, bắt anh ta phải ký giấy nhượng lại cổ phần. Sau đó tôi vứt cô ấy ra vùng hoang dã, tôi thật không ngờ cô ấy sẽ chết!"
Nghe Hứa Chí Bằng nói câu này, tôi ngẩn người một chút, cứ thấy có điều gì đó không ổn. Lang Tuấn đột nhiên xuất hiện, Hứa Chí Bằng chính miệng thú nhận, tất cả những điều này quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không giống thật.
Lang Tuấn ném Hứa Chí Bằng xuống đất, với tay ôm lấy Tiểu Đào. Tôi vô cùng hoang mang, chỉ sợ anh ta sẽ hôn cô ấy. Thật may đúng lúc này Tiểu Đào đột nhiên co giật rồi ngất lịm.
Chờ cô ấy tỉnh dậy, mặt mày ngơ ngác, hỏi tôi: " Tôi vừa bị làm sao vậy?" vừa nói vừa nháy mắt.
Tiểu Đào gọi điện cho cảnh sát tới thu dọn hiện trường. Lang Tuấn có hành vi bạo lực, còn Hứa Chí Bằng thì thú nhận tội bắt cóc. Tất nhiên, cả hai đều phải về cục để lấy lời khai. Trong khi chờ cảnh sát tới, tôi tranh thủ hỏi Lang Tuấn mấy vấn đề: "Hai năm qua ông làm gì?"
Anh ta trả lời: "Vật vờ cho qua ngày."
Tôi nói: "Cụ thể hơn một chút."
Anh ta kể, hai năm qua anh ta đi gây quỹ khắp nơi, muốn quay lại thị trường, nhưng Hứa Chí Bằng đã chặn đứng mọi con đường của anh ta khiến anh ta không thể gượng dậy được. Bởi vậy, anh ta luôn nung nấu ý định báo thù. Cho tới mấy hôm trước, anh ta mơ thấy người yêu cũ, thân thể thối rữa, trở về báo mộng, liền tìm đến nơi chôn cất cô ấy. Nhưng kết quả lại gặp mấy người lạ mặt ở đó và hoảng hốt bỏ chạy.
Cũng chính vì chuyện này mà hôm nay anh ta mới tìm đến để báo thù Hứa Chí Bằng. Tình cờ chúng tôi có mặt ở đây, cho nên mới không xảy ra án mạng đáng tiếc.
Tôi rất muốn nghe câu chuyện qua lời kể của anh ta. Anh ta kể, hai năm trước anh ta đang ở đỉnh cao sự nghiệp, công việc vô cùng bận rộn thì đột nhiên có một cô gái giống hệt mối tình đầu đến bên anh ta, tự xưng là Tiểu Hà.
Anh ta và Tiểu Hà rất tâm đầu ý hợp, sống bên nhau trong những ngày tháng ngọt ngào, cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô ấy. Nhưng nét mặt và cử chỉ của Tiểu Hà luôn cho thấy, hình như có điều gì đó giấu anh ta.
Anh ta lập tức phái người bí mật điều tra, và phát hiện Tiểu Hà lại là gián điệp do Hứa Chí Bằng bồi dưỡng. Ngay lập tức, anh ta cảm thấy mình bị lừa dối sâu sắc. Anh ta gọi Tiểu Hà tới, chất vấn mọi chuyện. Tiểu Hà khóc lóc thừa nhận, Lang Tuấn liền ném cho cô hai triệu rồi dứt khoát chia tay, cắt đứt mọi liên hệ.
Biết Hứa Chí Bằng lòng lang dạ sói, anh ta bắt đầu thu thập chứng cứ, tập hợp phe cánh, định trong lần đại hội cổ đông sắp tới sẽ vạch trần tội ác của Hứa Chí Bằng. Ai ngờ Hứa Chí Bằng lại tung chiêu hiểm trước.
Một buổi tối, Hứa Chí Bằng gọi video call. Trên màn hình là mấy tên côn đồ đang hành hạ Tiểu Hà. Lang Tuấn giận dữ hét lên, chất vấn ông ta muốn làm gì.
Mặc dù Tiểu Hà chỉ là ảo ảnh của Thu Vãn Hà, nhưng Lang Tuấn vẫn dành tình cảm thật lòng cho cô. Hứa Chí Bằng biết điều này nên đã lợi dụng để ép Lang Tuấn ký giấy nhượng lại cổ phần.
Tâm huyết gầy dựng cả chục năm trời, đương nhiên Lang Tuấn sẽ không đồng ý. Thế nhưng, những tên thủ hạ của Hứa Chí Bằng lại ra tay tàn độc, dùng chuột nhét vào vùng kín của Tiểu Hà, khiến Lang Tuấn đau đớn đến tột cùng. Cuối cùng, anh ta cũng gục ngã, ký tên vào giấy chuyển nhượng.
Hứa Chí Bằng lấy được tờ cam kết, lạnh lùng ném một câu về phía Lang Tuấn: "Ta vứt cô ta ở abcxyz, ngươi mau tới cứu đi, trễ quá trời sẽ lạnh đấy."
Lang Tuấn chạy như điên tới địa điểm Hứa Chí Bằng nói. Tới nơi, Tiểu Hà đang nằm trong một cái hố, nửa thân dưới bị vùi lấp trong đất, đã tắt thở. Anh ta tựa như hóa đá, sau đó vỡ òa trong tiếng nức nở đau đớn đến xé lòng, rồi đắp đất chôn Tiểu Hà.
Nghe tới đây, tôi không khỏi dấy lên một nghi vấn lớn: "Sao lúc đó ông không báo cảnh sát?"
Lang Tuấn trầm giọng đáp: "Báo cảnh sát thì quá dễ dàng cho ông ta rồi. Ông ta sẽ tìm một luật sư giỏi để bác bỏ mọi cáo buộc. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi phải khiến ông ta mất tất cả, thân bại danh liệt mới thỏa nỗi hận trong lòng tôi."
Tôi nói: "Ông có biết trước khi chết, Tiểu Hà còn nắm chặt chiếc nhẫn của Hứa Chí Bằng trong tay? Cô ấy làm vậy chính là hy vọng có người minh oan cho cái c.h.ế.t của mình, còn ông thì lại quá mù quáng."
Lang Tuấn giật mình, siết chặt vai tôi: "Cậu vừa nói gì?"
Tôi lắc đầu thở dài: "Vụ án đã kết thúc rồi, nói những điều này bây giờ cũng đã vô ích. Thôi thì, chúc ông may mắn!"
Ngay khi tôi vừa dứt lời về việc vụ án đã kết thúc, khóe môi Lang Tuấn khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu, thoáng qua một tia tàn nhẫn. Tôi chợt có linh cảm, e rằng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ!