Vụ án bước vào giai đoạn cuối, chúng tôi cũng tìm hiểu được rất nhiều điều về Lang Tuấn. Người này là một điển hình về tính cách của chòm sao Thiên Yết. Mười năm trước, anh ta không đủ tiền phẫu thuật mà mất đi người yêu, sau đó liền dốc sức gầy dựng sự nghiệp, rồi bắt đầu trả thù những kẻ từng gây thù chuốc oán với mình.
Viện trưởng năm xưa gây khó dễ cho anh ta, đã bị anh ta thuê người chặn đường, chặt đứt một chân. Mấy người bạn không chịu cho anh ta vay tiền thì anh ta dùng thủ đoạn gài bẫy, khiến họ thân bại danh liệt, thậm chí có người còn phải tự sát.
Những vụ án này đều đã là án cũ, mặc dù có nghi ngờ về anh ta, nhưng không có chứng cứ, cho nên chúng tôi chỉ có thể tạm giữ anh ta một ngày rồi thả về.
Dựa trên tính cách cực đoan của anh ta, việc hai năm trước lựa chọn không báo cảnh sát mà tự mình tìm cách báo thù là hoàn toàn có khả năng.
Hứa Chí Bằng thú nhận những gì ông ta làm hai năm trước, nhưng có hai điều khác với những gì chúng tôi suy đoán. Một là ông ta không hạ lệnh g.i.ế.c Tiểu Hà; việc đưa Tiểu Hà đến vùng hoang dã là do đám thủ hạ của ông ta tự ý làm. Mấy tên thủ hạ là giang hồ được ông ta thuê, sau đó cũng dính vào các vụ án mạng khác và đã bị xử bắn, nên chuyện này không thể nào điều tra thêm được nữa.
Còn điều thứ hai đó là, về chiếc nhẫn vàng trong tay Tiểu Hà, ông ta kiên quyết không thừa nhận mình có chiếc nhẫn này. Việc mua lại tiệm vàng cũng không hề liên quan, chỉ đơn thuần là chủ cũ đã bán lại với giá thấp cho ông ta.
Ông ta phủ nhận hai điều này, đồng nghĩa với việc không thừa nhận hành vi g.i.ế.c người. Mặc dù thái độ của cảnh sát rất cứng rắn, nhưng chúng tôi không có bằng chứng quan trọng trong tay, nên rất khó để buộc tội.
Hoàng Tiểu Đào đề nghị điều tra sâu về Hứa Chí Bằng cho đến khi tìm ra bằng chứng mới. Tôi xua tay: "Trước mắt không cần phải nóng vội, vụ án này tạm thời gác lại đã. Hai ngày tới cô cứ nghỉ ngơi một chút, đi làm lại tóc, hoặc đi ăn cùng chàng cố vấn đẹp trai kia."
Hoàng Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi: "Tống Dương, từ lúc trở về, anh cứ có vẻ khác lạ, rốt cuộc anh đang toan tính điều gì?"
Tôi cười: "Muốn biết không? Chúng ta tới một nơi, và dẫn theo một người nữa."
Tôi định sẽ dẫn Đinh Húc quay lại nơi phát hiện cái xác. Đinh Húc vẫn ăn mặc như con gái. Hai ngày qua được dạo chơi dương gian khiến tâm trạng cậu ta có vẻ khá hơn, dọc đường đi cứ liên tục lải nhải về mỹ phẩm và các bí quyết làm đẹp.
Chúng tôi tới khu đất hoang kia, Đinh Húc kiên quyết không chịu xuống xe, miệng kêu la: "Cho tôi về, cho tôi về!"
Tôi nghiêm nghị nói: "Cậu hãy hợp tác ngoan ngoãn một chút, chúng ta chỉ ở đây 5 phút thôi. Lát nữa về tôi sẽ mua cho cậu một bộ váy, được không?"
Đinh Húc lắc lư chân, bĩu môi nói: "Thôi đi, nhìn cậu ăn mặc xoàng xĩnh như vậy, lấy đâu ra tiền mà mua."
Tôi suýt chút nữa thì bật ra mấy lời chửi thề, nhưng cố gắng nhịn xuống. Xuống xe, Đinh Húc hái mấy bông hoa dại ven đường cài lên mái tóc, xoay người hỏi: "Chị ơi, em đẹp không?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Đẹp lắm!" sau đó ghé tai tôi hỏi nhỏ: "Dẫn cậu ta tới đây làm gì vậy?"
Tôi cười, nháy mắt một cái: "Trừ ma."
Tôi gọi Đinh Húc lại: "Chúng ta đã điều tra ra danh tính thực sự của cô. Cô là một nhân viên phục vụ khách sạn, bởi vì gương mặt khá giống với mối tình đầu của Lang Tuấn nên Hứa Chí Bằng nhắm trúng, và lợi dụng làm gián điệp. Việc phải nói dối cả ngày đã khiến tâm lý cô ấy chịu áp lực lớn, cho nên cô đã chia sẻ tâm sự với một người bạn trên mạng xã hội. Mà người bạn đó, chính là người mà cô đang nhập vào, cậu Đinh Húc đây!"
Đinh Húc chớp chớp hàng mi giả dày cộp, gương mặt tỏ vẻ bất cần: " Đúng vậy thì sao?"
Tôi đáp: "Vụ án do mọi người tường thuật lại, mỗi người một vẻ, đều mang nặng tính chủ quan. Câu chuyện do anh kể, tuy ban đầu để lại ấn tượng mạnh, nhưng khi đào sâu lại lộ ra quá nhiều sơ hở."
Đinh Húc có vẻ bực dọc, cao giọng: "Anh nói nhảm, tôi nói đều là sự thật."
Tôi cười khẩy: "Có phải là thế này không, anh nói Lang Tuấn m.ổ b.ụ.n.g anh để nhét chuột vào, người đánh anh là hắn, còn nữa anh tự nhận là mang thai con của hắn, nhưng hắn bị vô sinh nên mới nổi giận?"
Đinh Húc cắn chặt môi im lặng. Tôi tiếp tục dồn ép: "Tất cả những thứ này đều chỉ là do anh tự mình nhớ lại, được xây dựng dựa trên một phần vụ án mà anh chứng kiến. Anh căn bản không hề bị ma nhập, mà anh chính là Đinh Húc thực sự!"
Đinh Húc dậm chân thùm thụp, kêu toáng lên: "Anh đừng có ở đây nói nhảm, nếu tôi không phải Tiểu Hà, làm sao có thể..."
Tôi giơ hai tờ giấy lên, một là chữ ký của hắn (Lang Tuấn), một là bảo Hoàng Tiểu Đào ký bừa, rồi lạnh lùng nói: "Hai bút tích này lần lượt là của anh và Tiểu Hà. Nét chữ là thứ khó giả mạo nhất đấy!"
Đinh Húc trợn tròn hai mắt, cả người run lên bần bật như cầy sấy. Tôi gằn từng chữ, bóc trần sự thật: "Tối hôm đó anh tận mắt nhìn thấy Tiểu Hà chết, nhưng vì quá nhát gan, anh đã không dám ra tay cứu cô ấy.
Sau đó, vì day dứt khôn nguôi, anh lén lút chạy tới bới đất lên thì kinh hoàng phát hiện trong bụng cô ta có chuột. Dù vậy, anh vẫn sợ hãi đến mức không dám báo cảnh sát, lo sợ bị kẻ thủ ác trả thù.
Bản thân anh căm ghét đến tận cùng sự bất lực của chính mình. Vì vậy, trong vô thức, anh dần hình thành một nhân cách khác. Anh biến thành Tiểu Hà chính là để tự mình hóa giải sự áy náy đang gặm nhấm trong lòng!"
Môi Đinh Húc run lẩy bẩy. Hắn đột nhiên quỳ sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Giọng điệu của hắn dần trở về bình thường, nghẹn ngào nói: " Tôi là một kẻ hèn hạ yếu đuối! Tôi hận chính mình! Tha thứ cho tôi, Tiểu Hà ơi!"
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Tôi khẽ mỉm cười, nói nhỏ: "Là một dạng ám ảnh tâm lý." rồi bước tới trước mặt Đinh Húc: "Tại sao anh lại nghĩ rằng Lang Tuấn đã hành hạ Tiểu Hà? Bởi vì anh chính mắt nhìn thấy hắn g.i.ế.c cô ấy, đúng không?"
Đinh Húc nước mắt giàn giụa, nặng nề gật đầu.
Tôi khẽ thở dài: "Việc đã đến nước này rồi, anh hãy kể lại toàn bộ sự việc mình đã chứng kiến đi!"
Đinh Húc ấp úng kể lại. Hai năm trước, hắn quen Tiểu Hà qua mạng xã hội, cả hai trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Dần dần, Đinh Húc nảy sinh tình cảm với Tiểu Hà, nhưng từ trước đến nay hắn luôn tự ti về bản thân. Hắn biết rằng Tiểu Hà một khi gặp hắn ngoài đời chắc chắn sẽ không đời nào thích mình.
Sau đó, Tiểu Hà tâm sự rằng mình bị ông chủ phái đi tiếp cận một đối tượng nào đó để làm gián điệp kinh tế. Anh ta vô cùng lo lắng cho cô, đã không dưới một lần khuyên nhủ cô đừng lựa chọn cuộc sống đầy rủi ro như vậy.
Nhưng Tiểu Hà đã không còn đường quay đầu. Cô đã quen với cuộc sống xa hoa: mỗi ngày đều có quần áo đẹp, đồ ăn ngon, và một tổng tài đẹp trai sánh bước. Đó chính là hình ảnh một "Mary Sue" mà bất cứ cô gái nào cũng mơ tưởng tới.
Tiểu Hà dần nảy sinh tình cảm với chính đối tượng mình phải lừa dối, và ngu ngốc đến mức đã thú nhận tất cả. Trong lúc nóng giận, Lang Tuấn ném cho cô một khoản tiền chia tay lạnh lùng rồi thẳng thừng đuổi cô đi.
Tiểu Hà mất hết ý chí sống, thường xuyên tâm sự chuyện này với Đinh Húc. Anh ta cứ ngỡ đây là cơ hội của mình, liền lấy hết dũng khí tỏ tình, nhưng kết quả chỉ là một lời từ chối phũ phàng.
Ngay buổi tối Đinh Húc định xóa tên Tiểu Hà ra khỏi danh sách bạn bè, thì đột nhiên cô ấy gửi một tin nhắn ngắn gọn: "Vĩnh biệt!". Đinh Húc hoảng loạn tột độ, điên cuồng hỏi cô ấy đang ở đâu. Cuối cùng, dựa vào định vị QQ, hắn tìm được vị trí của Tiểu Hà. Nhưng khi vừa đến nơi, anh ta đã trông thấy một người đàn ông đang dùng chân giẫm lên cổ họng Tiểu Hà. Sợ hãi đến tột độ, hắn lập tức núp mình vào bụi cây, không dám hé răng thở mạnh. Anh ta đã tận mắt chứng kiến Tiểu Hà trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn.
Người đàn ông kia nhét một vật gì đó vào tay Tiểu Hà rồi vùi lấp t.h.i t.h.ể một cách cẩu thả. Chờ hắn đi khỏi, Đinh Húc bật khóc nức nở hồi lâu. Hắn bấm số 110, nhưng nghe thấy tiếng tút dài rồi lại tắt máy, không dám nói lời nào. Anh ta không dám đắc tội với một vị đại gia lắm tiền quyền như thế.
Một thời gian dài sau đó, Đinh Húc sống trong chuỗi ngày dằn vặt triền miên. Một năm sau, anh ta chạy tới đào t.h.i t.h.ể Tiểu Hà lên. Dù kinh hoàng khi phát hiện t.h.i t.h.ể đã thối rữa nghiêm trọng, hắn vẫn sợ hãi mà chôn xuống lần nữa, tiếp tục chui sâu vào lớp vỏ bọc hèn yếu của mình, trốn tránh thực tại.
Trong sự dằn vặt và tự trách không ngừng, hắn bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ. Hắn thấy Tiểu Hà với thân thể thối rữa đến tìm mình, những giấc mơ ấy ngày càng ám ảnh và xuất hiện thường xuyên hơn. Cho tới một ngày, ngay cả khi tỉnh táo, anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Tiểu Hà, trông thấy bóng dáng cô ta lảng vảng.
Và rồi, anh ta đã hoàn toàn biến thành chính Tiểu Hà!