Nghe xong câu chuyện, tôi đã phần nào đoán được người đã sát hại Tiểu Hà đêm đó chính là Lang Tuấn. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi vẫn đưa bức ảnh chụp Lang Tuấn ra cho Đinh Húc xem, hỏi: "Đây có phải người đó không?"
Đinh Húc khóc, gật đầu lia lịa trong nước mắt. Hoàng Tiểu Đào vẫn sững người nhìn tôi, lắp bắp: "Tống Dương, rốt cuộc thì đây là chuyện gì vậy? Sao mọi nhân vật lại đảo lộn hết cả thế này?"
Tôi mỉm cười giải thích: "Thà rằng nghe tôi giải thích ở đây, chi bằng chúng ta cứ về thẳng, bảo chính Lang Tuấn tự mình giải thích sẽ hay hơn rất nhiều."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Đi ngay bây giờ ư?"
Tôi lắc đầu: "Kiên nhẫn một chút đi. Hắn ta có thể chờ đợi suốt hai năm ròng, thì chúng ta cũng có thể chờ hắn ta một thời gian nữa. Chờ đến khi hắn tự cho mình đã hoàn toàn thoát khỏi vòng pháp luật, chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn."
Tôi an ủi Đinh Húc vài câu. Thành thật mà nói, đối với kiểu đàn ông hèn nhát như hắn ta, tôi vừa cảm thông lại vừa không khỏi khinh thường. Có điều, căn bệnh tâm lý của hắn mới vừa thuyên giảm, tôi cũng không nỡ đả kích thêm.
Đinh Húc là nhân chứng vô cùng quan trọng của vụ án này, có thể định tội Lang Tuấn được hay không hoàn toàn dựa vào lời khai của anh ta.
Sau khi đưa Đinh Húc về trường xong xuôi, Hoàng Tiểu Đào lập tức vội vã đòi đi tìm Lang Tuấn ngay lập tức. Với tính cách cương trực của cô, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua một tên tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, dù chỉ là một ngày?
Tôi nói: "Ngày mai chúng ta đi tìm hắn, dù sao em cũng đã đến trường rồi, anh phải mời em một bữa cơm chứ."
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Trong lòng còn nhiều khúc mắc thế này, kiểu gì tối nay em cũng mất ngủ mất."
Tôi bước tới, dịu giọng: "Vậy anh xin lỗi em có được không?"
Hoàng Tiểu Đào cười khúc khích: "Lời xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả."
Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi em một cái: "Vậy thì đã được chưa?"
Hoàng Tiểu Đào trêu chọc: "Cái đồ tiểu tử này được lắm, giờ còn học được cả chiêu đánh lén à? Anh có biết em vẫn còn ngại ngùng lắm không hả?" Rồi em ngả người xuống ghế, nghiêng mình đè lên tôi. Hương thơm thoang thoảng quyến rũ cùng với bộ n.g.ự.c mềm mại áp chặt vào người khiến tim tôi đập thình thịch.
Đúng lúc này, hai nam sinh đi qua bên ngoài. Một trong số họ ngó nghiêng qua cửa kính, nhưng may mắn là kính dán màng cách nhiệt nên không thể nhìn rõ bên trong. Cậu ta hỏi: "Có ai đang 'tâm sự' trong xe à?"
Cậu nam sinh đi cùng hối thúc: "Cẩn thận người ta ra đánh cho một trận bây giờ! Đi mau đi!"
Sự cố này khiến chúng tôi nằm im bất động, không dám động đậy. Chờ khi hai cậu nam sinh đi khỏi, Tiểu Đào cười khúc khích hỏi: "Tiếp tục chứ?"
Tôi đáp: "Tại sao không?"
Hoàng Tiểu Đào sà vào lòng tôi, kéo tôi chìm sâu vào sự đê mê ngọt ngào của riêng hai chúng tôi...
Sáng hôm sau, tôi và Tiểu Đào đến công ty của Lang Tuấn. Thực ra, tôi muốn tìm hắn muộn hơn một chút, xuất phát từ sự ích kỷ cá nhân của mình. Sau buổi tiệc từ thiện hôm đó, các trang báo lớn của Nam Giang đều đồng loạt đưa tin về sự việc đã xảy ra. Lang Tuấn nghiễm nhiên chễm chệ ngồi vào vị trí tổng giám đốc. Tôi muốn để hắn nghĩ rằng mình đã thắng, sau đó mới đột ngột kéo hắn về với thực tại. Đối với một kẻ tâm địa độc ác như hắn, đây mới chính là đòn giáng trả xứng đáng.
Nhưng Tiểu Đào thì ngược lại, em một ngày cũng không muốn đợi thêm. Cô thư ký dẫn chúng tôi vào gặp Lang Tuấn. Anh ta đang mặc một bộ vest hàng hiệu, nét mặt hồng hào rạng rỡ, toát ra phong thái của một người đàn ông thành đạt. Trông thấy chúng tôi, hắn vòng hai tay đặt trên bàn, hỏi: "Hai vị tìm tôi có việc gì? Có phải là nhờ tôi ra tòa làm chứng không?"
Từ ngôn ngữ cơ thể, việc hắn vòng hai tay đặt trên bàn cho thấy đây là một tư thế phòng thủ. Tôi nói: " Đúng là yêu cầu anh ra tòa, nhưng là với tư cách bị cáo!"
Lang Tuấn nhướn mày, đổi sang một tư thế phòng thủ khác, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy: "Anh đang nói đùa đấy à?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Có cần tôi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối không?"
Lang Tuấn nhún vai. Mặc dù động tác tay chân tỏ vẻ ung dung, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng căng thẳng: " Tôi sẽ lắng nghe đây."
Tôi bắt đầu kể. Toàn bộ phần trước của vụ án giống như lời anh ta kể, cho đến khi Hứa Chí Bằng vứt bỏ Tiểu Hà ở vùng hoang dã. Lang Tuấn liền chạy tới, phát hiện cô ấy vẫn còn sống. Không chỉ đơn thuần là còn sống, mà thực chất là không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn Tiểu Hà bị người ta hành hạ khổ sở, đột nhiên trong đầu Lang Tuấn nảy ra một ý nghĩ: Tiểu Hà còn sống chẳng mang lại lợi ích gì lớn, nhưng nếu cô ấy c.h.ế.t thì lại có lợi cho hắn hơn. Vì vậy, hắn hạ quyết tâm g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Hà, sau đó nhét chiếc nhẫn vào tay cô ấy.
Sau đó, hắn âm thầm sắp xếp, dùng mọi thủ đoạn để tiệm vàng đó rơi vào tay Hứa Chí Bằng. Thứ nhất, nếu một ngày nào đó cảnh sát điều tra ra được manh mối chiếc nhẫn, tất nhiên sẽ nghĩ Hứa Chí Bằng mua lại tiệm vàng để hủy chứng cứ.
Hai năm sau, Lang Tuấn phát hiện cảnh sát bắt đầu điều tra vụ án. Hắn liền từ từ hái quả ngọt chiến thắng, diễn một màn kịch ở buổi tiệc từ thiện để tất cả mọi người đều biết những việc Hứa Chí Bằng năm xưa đã làm. Ngay cả bản thân Hứa Chí Bằng cũng cho rằng đám thủ hạ đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Hà.
Hai năm chờ đợi không hề vô nghĩa. Công ty dưới sự điều hành của Hứa Chí Bằng đã trở thành một tập đoàn lớn. Khéo léo nhất là giấy chuyển nhượng cổ phần do Hứa Chí Bằng ép Lang Tuấn ký, giờ đây đã không còn giá trị pháp lý. Lang Tuấn nghiễm nhiên chiếm lại toàn bộ cổ phần của mình, hơn nữa còn thu về khối gia sản lớn hơn xưa gấp nhiều lần.
Hứa Chí Bằng là một lão cáo già, một kẻ tiểu nhân hèn hạ, nhưng còn lâu mới có thể thâm hiểm bằng Lang Tuấn. Lang Tuấn mới chính là một tên ngụy quân tử vô tình bạc nghĩa, vì lợi ích có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người con gái mà mình từng yêu, sau đó lợi dụng thời cơ để trở thành kẻ thắng cuộc cuối cùng.
Nghe tôi nói xong, Lang Tuấn chậm rãi giơ ngón cái lên: "Câu chuyện anh kể rất xuất sắc, nhưng đây đều là do anh suy đoán, có chứng cứ không?"
Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, mỉm cười. Việc này không nằm ngoài dự đoán. Tôi nói: "Chúng tôi có nhân chứng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ những việc anh làm!"
Lang Tuấn nghiến răng: "Chuyện này không thể nào! Đêm đó..."
Tôi nói tiếp: "Chắc anh không biết Tiểu Hà có một người bạn trên mạng. Đêm đó, chính người đó đã chạy tới cứu Tiểu Hà, tình cờ chứng kiến toàn bộ những việc anh làm."
Lang Tuấn trợn tròn mắt: "Không, không thể nào có chuyện này! Các anh đang lừa tôi!"
Hoàng Tiểu Đào lôi lệnh bắt giữ ra: "Đừng nói nhảm nữa, theo chúng tôi về đồn một chuyến!"
Sau khi bị bắt giữ, Lang Tuấn phó mặc hoàn toàn trách nhiệm cho luật sư bào chữa. Đinh Húc đã đồng ý ra tòa làm chứng. Tuy quá trình tố tụng tốn khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng Lang Tuấn cũng đã bị kết tội.
Tôi đã cố gắng phân tích diễn biến tâm lý của Lang Tuấn. Sau cái c.h.ế.t của Thu Vãn Hà, hắn đã hoàn toàn trở thành một kẻ m.á.u lạnh, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để thành công. Tiểu Hà cũng chẳng còn quan trọng đối với hắn, cô ấy chỉ là một quân cờ mà thôi.
Đứng trên lập trường của Tiểu Hà, đây quả thực là một bi kịch. Cô ta từng nghĩ mình yêu được một tổng tài, cuộc đời sẽ như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình, dù có sóng gió nhưng cuối cùng sẽ hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng, cả hai bên đều chỉ đang lợi dụng cô mà thôi. Những phút cuối cùng của cuộc đời, khi thấy người yêu chạy tới tìm mình, cô ngỡ rằng tất cả đã qua. Nào ngờ, tiếp theo chỉ là một gương mặt nham hiểm cùng bàn chân đạp chặt cứng cổ cô.
Sau khi vụ án kết thúc, tôi và Tiểu Đào ra ngoài đi dạo, trong lòng cả hai đều có quá nhiều cảm xúc đan xen. Tiểu Đào hỏi: "À đúng rồi, còn một chuyện em thắc mắc."
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Cô trả lời: "Chuyện ma nhập thì giải thích được rồi, nhưng chuyện Tiểu Hà báo mộng cho Lang Tuấn thì sao? Chẳng lẽ oan hồn cô ta thật sự có tồn tại?"
Tôi lắc đầu nói: " Tôi nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp. Dù sao thì tôi cũng rất mong oan hồn cô ấy tồn tại, biết mình đã được rửa oan, có thể an tâm đi đầu thai!"
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Phụ nữ coi tình yêu là quan trọng nhất đời, nhưng đàn ông thì vĩnh viễn đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Có lẽ đây mới là căn nguyên của bi kịch! Trong lòng anh, không biết em chiếm bao nhiêu phần đây?"
Vừa hỏi xong, cô lập tức hối hận, lắc đầu: "Thôi, em không muốn nghe câu trả lời. Đàn ông lúc nào cũng là loài động vật lạnh lùng."
Tôi nâng cằm cô lên, cọ nhẹ mũi mình vào mũi cô, ngọt ngào: "Không, em thì chiếm trọn toàn bộ trái tim anh!"