Âm Phủ Thần Thám

Chương 329

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Sau khi vụ án Lang Tuấn khép lại, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu cũng phát triển tình cảm rất thuận lợi. Hai người thường xuyên rủ nhau đi ăn, đi dạo, cứ đà này thì chẳng mấy mà thoát kiếp độc thân, tôi là bạn bè cũng cảm thấy mừng cho cậu ta.

Chỉ còn một tuần nữa là chúng tôi tốt nghiệp. Bốn người bạn cùng phòng thuê bốn bộ lễ phục, rồi xuống sân chụp hình lưu niệm như bao sinh viên khác. Cả lớp tổ chức một bữa tiệc liên hoan chia tay, rượu vào lời ra bắt đầu ôm nhau khóc lóc. Mặc dù trong lớp cũng có nhiều khúc mắc, nhưng giờ phút này thì mọi thứ đều bỏ qua hết. Bốn năm đại học đều là quãng thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời chúng tôi, in hằn mãi không quên.

Hôm sau, Vương Đại Lý ra vẻ bí ẩn, nói muốn dắt tôi tới một nơi. Trông cái bộ dạng hí hửng của cậu ta, có vẻ là một tin tốt lành.

Cậu ta lái xe đưa tôi tới một cửa hàng Daily Store, chủ yếu bán đồ dùng cá nhân cho con gái. Trông thấy trên giá bày toàn là băng vệ sinh, tôi hỏi: "Đi chọn quà tặng cho Lạc Ưu Ưu à? Cần gì lôi tôi đi, tôi đâu có rành mấy thứ này."

Vương Đại Lý cười hề hề: "Cậu thấy ai tặng băng vệ sinh bao giờ chưa? Cứ vào đi rồi nói."

Cậu ta lôi tôi xềnh xệch vào trong tiệm. Mấy nhân viên bán hàng trông thấy, đồng thanh chào: "Ông chủ!"

Tôi kinh ngạc há hốc mồm: "Chuyện này... Đây là cửa hàng của cậu à?"

Vương Đại Lý nói: "Thái độ của cậu là có ý gì vậy? Tôi đâu có phạm pháp, buôn bán đàng hoàng đứng đắn, ai ngờ cậu lại tỏ ra như vậy."

Tôi liền thấy xấu hổ, điều này có hơi khác so với tưởng tượng của mình. Vừa cầm lên tay một gói băng vệ sinh Little Bear, tôi đột nhiên có cảm giác đã từng thấy ở đâu rồi. Vỗ trán một cái, tôi nói: "Đây chẳng phải là do công ty của bố Diệp Thi Văn sản xuất sao?"

Vương Đại Lý cười: " Đúng vậy, tiệm này mở được cũng là nhờ có anh ấy hỗ trợ. Đi ăn cơm đi, vừa đi vừa nói."

Vương Đại Lý kể cho tôi về quá trình mở tiệm. Năm ngoái Diệp Thi Văn nghỉ học, về làm việc cho công ty gia đình. Anh ấy rất quyết tâm làm nên thành công, chạy ngược xuôi tìm kiếm đơn đặt hàng. Đợt Tết có lên mạng trò chuyện với Đại Lý, nói muốn mở một chi nhánh ở Nam Giang. Vừa hay Vương Đại Lý cũng đang tính gây dựng sự nghiệp, hai người liền bàn nhau hợp tác.

Vương Đại Lý dùng khoản tiền của tôi để thuê cửa hàng, sửa sang lại, thuê nhân viên, tốn khá nhiều công sức. Hôm qua mới chính thức khai trương. Hàng hóa trong tiệm toàn bộ là của Diệp Thi Văn, giá nhập gốc từ nhà máy. Lợi nhuận kiếm được thì Diệp Thi Văn lấy 10%, 40% thuộc về tôi, còn 50% thì thuộc về cửa hàng. Không bán được cũng không sợ lỗ vốn, có thiếu gia Diệp Thi Văn chống lưng, bảo đảm nguồn cung.

Đừng nghĩ băng vệ sinh là món hàng tầm thường, cô gái nào mà chẳng cần tới nó? Có thể nói đây là sản phẩm thiết yếu.

Hơn nữa chi phí sản xuất của thứ này rất thấp, chỉ cần đóng gói đẹp mắt một chút là có thể bán với giá hời. Như lời Vương Đại Lý nói thì nó chính là "mỏ vàng mềm".

Nghe cậu ta miệng lưỡi lưu loát trình bày về sản phẩm mà tôi há hốc mồm: "Được lắm, thằng nhóc cậu tẩm ngẩm tầm ngầm bấy lâu nay, đã khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa!"

Vương Đại Lý cười: "Đều dựa vào vốn khởi nghiệp của cậu cả. Phải rồi, chúng ta có cần làm hợp đồng cổ phần không?"

Tôi xua tay: "Ký cái gì mà ký, tôi biết câu nói khai trương ba tháng đầu thường thua lỗ, gây dựng sự nghiệp không hề dễ dàng. Khỏi cần để ý tới chuyện chia chác cho tôi, cứ ổn định cửa hàng trước đã."

Vương Đại Lý chỉ tay vào một quán ăn, nói: "Đến nơi rồi!"

Tôi đáp: "Tìm đại một quán McDonald's nào không được sao, cần gì phải lãng phí như vậy?"

Vương Đại Lý cười ha hả: "Bữa cơm này không mất tiền, cứ vào đi!"

Chúng tôi bước vào một phòng ăn, Diệp Thi Văn đã chờ sẵn bên trong. Anh ấy mặc một bộ vest trang nhã. Lăn lộn một năm trời ngoài thương trường, anh ấy đã bớt đi vẻ kiêu ngạo, thay vào đó là sự trưởng thành đĩnh đạc, trông chín chắn và ưa nhìn hơn hẳn so với lần đầu gặp.

Gặp lại sau bao ngày xa cách, dĩ nhiên không thể thiếu những phút giây hàn huyên tâm sự. Diệp Thi Văn gọi phục vụ mang đồ ăn lên, anh uống cạn một chai rượu, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe: "Anh Tống, nghe Đại Lý kể năm qua anh phá không ít vụ án lớn, kinh nghiệm còn dày dặn hơn cả em. Hình như các anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, haiz, em thật sự muốn được chụp ảnh kỷ yếu cùng mọi người."

Tôi đáp: "Nếu đã chọn con đường này rồi thì cần gì phải hối hận. Khi cậu ngưỡng mộ người khác, cũng có không ít người đang ngưỡng mộ cậu đấy thôi."

Diệp Thi Văn thở dài: "Nói gì thì nói, tiếc nuối vẫn là tiếc nuối. Hôm qua nhân dịp quay lại Nam Giang, em đã ghé mộ A Quyên, đứng lặng rất lâu. Chuyện cũ cứ thế hiện về rõ mồn một, nhìn bức di ảnh của cô ấy mà em không kìm được nước mắt."

Vương Đại Lý vội vàng an ủi: "Anh Diệp, hôm nay là ngày khai trương hồng phát, đừng nhắc tới chuyện buồn nữa chứ. Nào, ba anh em mình cạn ly!"

Diệp Thi Văn quệt nước mắt, nâng ly rượu lên và nói: "Được, vậy chúng ta sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công rực rỡ!"

Tiếp đó, chúng tôi bắt đầu bàn về chuyện kinh doanh. Cái này thì tôi mù tịt, chủ yếu là ngồi nghe hai người họ trò chuyện.

Cửa hàng của Vương Đại Lý không chỉ bán lẻ mà còn kiêm nhiệm vai trò nhà phân phối cho khắp thành phố. Nhưng hiện tại vẫn chưa có đối tác nào. Nói cách khác, tôi và Đại Lý sẽ phải tự đi các cửa hàng tiện lợi để chào hàng, thiết lập một mạng lưới kinh doanh. Chỉ có như vậy mới mong kiếm được tiền, chứ nếu chỉ dựa vào doanh số bán lẻ tại cửa hàng thì không thể nào duy trì nổi.

Vương Đại Lý hớn hở nói: "Dương tử, tốt nghiệp xong là không được ở ký túc xá nữa đâu nhé. Tớ tính thuê một căn nhà hai anh em mình ở chung, rảnh rỗi thì cùng đi chào hàng băng vệ sinh. Dù sao chúng ta cũng là chủ, không cần quẹt thẻ chấm công, thời gian tự do, khi nào chị Tiểu Đào gọi, cậu có thể lập tức đến ngay."

Nghĩ tới cuộc sống sắp tới, tôi không khỏi thoáng chút lo lắng: "Mặt hàng này có dễ bán không nhỉ? Bảo tớ đi chào hàng thì đúng là không phải sở trường rồi."

Diệp Thi Văn đáp: "Với chỉ số IQ của Tống ca, em tin làm gì cũng xuôi chèo mát mái thôi."

Tôi ngượng ngùng cúi đầu: "Từ bé đến giờ tớ chưa từng buôn bán thứ gì, đừng nói là đi chào hàng, ngay cả phát tờ rơi cũng chẳng có kinh nghiệm nào."

Vương Đại Lý liền cười: "Cậu không buôn bán thì sao chứ, số tiền thưởng kiếm được từ việc phá án của cậu còn nhiều hơn bất cứ bạn học nào kinh doanh. Hơn nữa, cậu còn kết giao được cả hai giới hắc bạch, thì làm sao có thể ngốc nghếch được!"

Diệp Thi Văn giải thích: "Bán hàng cũng dễ thôi mà. Ăn cơm xong, em sẽ dạy các cậu thực hành ngay."

Ăn cơm xong, chúng tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi. Diệp Thi Văn cầm một gói băng vệ sinh tìm chủ tiệm, thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm. Ông chủ nhận lời sẽ bán thử một thời gian, nếu thấy khả quan thì sẽ cân nhắc hợp tác lâu dài.

Diệp Thi Văn vỗ ngực, tự tin nói: "Không thành vấn đề! Tôi sẽ gửi ông trước một trăm thùng hàng."

Ra khỏi cửa hàng, Vương Đại Lý đã háo hức muốn thử sức, định ghé ngay các cửa hàng khác để chào bán. Đúng lúc này thì điện thoại của chị Tiểu Đào reo lên. Sau khi nói chuyện vài câu, tôi nói: "Xin lỗi, tớ phải tới cục cảnh sát ngay bây giờ."

Vương Đại Lý gật đầu: "Cậu cứ đi đi. Tớ chào hàng cho quen rồi sẽ về dạy cậu sau."

Lúc đi, tôi tiện tay cầm theo một bọc băng vệ sinh. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, đằng nào sau này mình cũng sẽ kiếm sống bằng mặt hàng này thôi.

Vào cục, chị Tiểu Đào thấy tôi cầm một túi nilon, tò mò hỏi: "Cậu nhóc, tới tặng quà cho chị à?"

Tôi lôi bịch băng vệ sinh ra, cười đáp: "Một chút tấm lòng!"

Chị Hoàng Tiểu Đào trông thấy món quà 'đặc biệt' này thì sững sờ một lúc. Sau khi nghe tôi giải thích cặn kẽ lý do, chị ấy ôm bụng cười phá lên: "Tuổi trẻ các cậu đúng là dám nghĩ dám làm, mặt hàng này mà mấy anh cũng nghĩ ra để kinh doanh ư? Được thôi, tôi vui vẻ nhận. Dùng thử rồi sẽ cho các cậu biết cảm nhận nhé!"

Tôi hỏi có vụ án gì, nụ cười trên môi chị Tiểu Đào chợt tắt hẳn. Chị ấy dẫn tôi ra phòng khám nghiệm chuyên dụng – chính là nhà kho đặc biệt dành riêng cho tôi.

Từ sau vụ án lần trước, tôi đã để hết dụng cụ ở đây. Chìa khóa chỉ tôi và chị Tiểu Đào có, để đỡ phải chạy đi chạy lại mỗi lần cần dùng.

Trước mắt tôi là một t.h.i t.h.ể nam giới nằm trên giường sắt. Nạn nhân có một vết cắt ở cổ họng, trên môi ngậm một điếu thuốc. Tôi đeo găng tay vào, cẩn thận gỡ ra nhìn. Đó là một điếu Hồng Tháp Sơn.

Dấu hiệu đặc trưng này ngay lập tức khiến tôi liên tưởng đến một người – Đặng Siêu!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 329