Âm Phủ Thần Thám

Chương 437

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tôi nhíu mày: "Điều tra phá án thì đúng sở trường của con rồi, nhưng con không mang theo bất kỳ dụng cụ chuyên dụng nào."

Tống Hạc Đình cười vang: "Lần này con không được phép sử dụng bất cứ công cụ nào hết, đây là một quy tắc bắt buộc của bài kiểm tra."

Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hỏi: "Nơi này không có đồn công an sao?"

"Không có, chính Tống gia sẽ là người quyết định cách xử lý tội phạm. Con chỉ cần tìm ra hung thủ mà thôi." Tống Hạc Đình đáp.

Thật không ngờ phong tục ở đây lại cổ xưa đến vậy, cứ như quay ngược về thời trước giải phóng. Tôi hỏi: "Vậy con phải điều tra từ đâu?"

"Thôi không nói chuyện nữa, ăn cơm trước đã." Tống Hạc Đình phẩy tay một cái.

Ăn cơm xong, Tống Hạc Đình dẫn tôi tới từ đường Tống gia, bảo tôi thắp ba nén nhang cho liệt tổ liệt tông. Trong số những bài vị trên ban thờ có cả của ông nội tôi. Tôi thành kính thắp ba nén nhang và dâng lên.

Tiếp đó tôi đề nghị được bắt đầu bài kiểm tra, Tống Hạc Đình nói: "Không, hôm nay con đi đường mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đã."

Thái độ của bà vừa ôn hòa lại vừa kiên quyết, tôi chẳng còn lời nào để nói, đành ngoan ngoãn nghe theo.

Mọi người trong thôn sống theo quy tắc mặt trời mọc thì lao động, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Trời vừa tối, cả thôn đã chìm vào màn đêm đen kịt. Trong nhà không có TV, không máy tính, căn phòng tôi ở cũng rất giản dị, trên kệ chỉ vỏn vẹn mấy cuốn sách cũ để g.i.ế.c thời gian.

Nhưng từ nhỏ tôi đã quen với cảnh tương tự thế này, cho nên cũng không quá bất tiện. Tôi nằm trên giường, sóng điện thoại rất yếu, tôi nhắn tin cho mấy người Tiểu Đào, báo đã tới nơi an toàn, và họ hàng cũng rất nhiệt tình.

Đúng lúc này, Tống Hạc Đình từ bên ngoài nói vọng vào: "Tiểu Tống Dương, ta có đun nước nóng, con đi tắm đi."

Bà dẫn tôi tới phòng tắm, bên trong có một thùng gỗ lớn, nước nóng bốc hơi nghi ngút, phảng phất mùi thuốc. Tống Hạc Đình giải thích: "Đây là nước thuốc bí truyền của Võ Tống, có tác dụng chữa thương giảm đau, xua tan mệt mỏi. Con thử một chút đi, sẽ thấy rất thoải mái."

Tống Hạc Đình nói xong vẫn cứ đứng nguyên ở đó, khiến tôi đỏ mặt: "Cô cô, con tự tắm một mình được rồi ạ."

Tống Hạc Đình cười: "Thằng bé này, lại còn biết xấu hổ. Bên cạnh có sẵn nước nóng, con tự thêm nước lạnh vào nhé. Có gì cứ gọi ta."

Sau khi bà đi, tôi cởi quần áo rồi ngâm mình vào thùng nước thuốc. Mặc dù nước rất ấm, nhưng lại có cảm giác lành lạnh tựa bạc hà len lỏi vào từng lỗ chân lông, khiến toàn thân thư thái lạ thường. Ngâm mình trong nước, mọi mệt mỏi dường như tan biến hoàn toàn.

Tắm rửa xong, tôi trùm khăn tắm quay về phòng, sàn nhà cũ vang lên tiếng kẽo kẹt. Đột nhiên, đèn chập chờn hai cái rồi tắt ngúm, chẳng lẽ công tắc bị lỏng?

Đúng lúc này, sau lưng tôi có tiếng bước chân rất nhẹ. Tôi quay vụt đầu lại, ánh mắt bắt gặp một người vội vã lướt qua khúc quanh, khoác trên mình bộ quan phục thời xưa. Tôi cả kinh, lẽ nào là tổ tiên hiển linh?

Tôi chỉ bất ngờ chứ không hề sợ hãi, dù gì thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi gặp ma. Nhìn quanh một vòng, tôi tiếp tục bước về phòng. Đột nhiên, sau lưng tôi vang lên một giọng nói khàn khàn: "Tống Dương, tại sao thấy ta mà không quỳ xuống?"

Một luồng gió lạnh toát chạy dọc sống lưng. Tôi hỏi: "Ngài là ai?"

"Không được vô lễ! Ta là Đề Hình quan Tống Từ!"

Tôi quay đầu nhìn lại. Trong bóng tối, quả nhiên có một người đang đứng, khoác trên mình quan phục triều Tống. Nhưng với Minh Vương Chi Đồng, tôi nhìn rõ mồn một khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt to tròn đen láy của người đó.

Đúng lúc này, đèn đột ngột bật sáng. Tống Hạc Đình sải bước tiến vào, tay cầm chiếc chổi lông gà, vừa đánh Tống Khiết vừa mắng: "Con bé hư đốn này! Con bé hư đốn này! Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài hù dọa người ta!"

Tống Khiết vẫn còn khoác nguyên bộ quan phục, cười cầu xin: "Mẹ ơi tha mạng, con chỉ đùa một chút thôi mà!"

"Đùa giỡn như vậy mà coi được sao?"

Tống Khiết lè lưỡi: "Mọi người chẳng phải nói anh Tống Dương có Minh Vương Chi Đồng sao? Con chỉ muốn thử dọa anh ấy một chút, xem khả năng của Minh Vương Chi Đồng thế nào thôi mà."

"Nghịch ngợm! Mau cút về ngủ ngay!" Tống Hạc Đình giận dữ mắng.

Họ biết tôi có Minh Vương Chi Đồng. Xem ra, Tống gia rất để ý đến tôi.

Trò đùa chấm dứt, tôi quay về phòng đi ngủ. Một đêm yên bình. Sáng hôm sau, Tống Tinh Thần tìm đến, hỏi tôi ngủ có ngon không.

Tôi đáp: "Rất ngon. Tối qua, cô cô đã chuẩn bị cho con một thùng nước thuốc, tắm xong cảm thấy vô cùng thoải mái. Xem ra, Võ Tống các cô rất biết cách chăm sóc thân thể."

"Thuốc gì?" Tống Tinh Thần vội vàng hỏi, nét mặt hiện rõ sự căng thẳng.

Tôi miêu tả một chút, Tống Tinh Thần im lặng không nói gì.

Có lẽ do ngủ quá ngon, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn về đánh thêm một giấc nữa. Nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta, không thể quá tự do tùy tiện như vậy được.

Bữa sáng là cháo, dưa muối và bánh kếp. Ăn xong, Tống Hạc Đình nói: "Tiểu Khiết, con dẫn anh Tống Dương đi dạo quanh thôn một chút đi."

Tôi không khỏi thắc mắc: "Vậy còn chuyện bài kiểm tra..."

"Tống Khiết sẽ dẫn con đi." Bà nói.

Tôi, Tống Khiết và Tống Tinh Thần cùng nhau ra ngoài. Suốt dọc đường, Tống Khiết cứ lải nhải không ngừng, hỏi thành phố có gì vui, hỏi tôi đã có bạn gái chưa,... Tôi cũng hỏi con bé: "Em không tiếp tục học lên nữa sao?"

Tống Khiết cười khúc khích: "Em sắp học năm ba đại học rồi. Mới được nghỉ hè nên em về được hai ngày nay."

Tống Khiết trông cùng lắm chỉ mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà đã là sinh viên năm ba. Hóa ra cô bé được học vượt cấp, chỉ học bốn năm đã hoàn thành chương trình cấp 2 và cấp 3, mười lăm tuổi thì vào đại học. Tôi thực sự nể phục.

Đến một chỗ, Tống Khiết nhặt một viên đá dưới đất lên nói với Tống Tinh Thần: "Chúng ta chơi trò kia đi."

Tống Tinh Thần nhàn nhạt đáp: "Bại tướng dưới tay rồi, anh không chơi với em đâu."

Tống Khiết bĩu môi giận dỗi nói: "Đừng xem thường người khác, muội bây giờ lợi hại hơn trước nhiều rồi."

"Thật ư?"

Tôi cứ nghĩ hai người chơi trò ném đá vớ vẩn, ai ngờ Tống Tinh Thần chợt giơ tay ném lên trời một viên, Tống Khiết cũng ném theo. Một tiếng "bụp" giòn tan, viên đá của Tống Tinh Thần đã ném vỡ tan tành. Động tác của họ thoăn thoắt như phi tiêu, quả thực tựa cao thủ võ lâm.

Sau đó Tống Khiết ném một viên khác lên trời, Tống Tinh Thần cũng ném vỡ viên đá của cô bé.

Cả hai đấu hơn mười hiệp, cuối cùng Tống Tinh Thần thắng suýt sao, còn tôi thì được chứng kiến từ đầu đến cuối. Võ Tống quả nhiên lợi hại. Tống Tinh Thần trước kia từng dùng ống hút làm ám khí, tôi cứ ngỡ đó là tuyệt kỹ của cậu ta, hóa ra đây chỉ là kỹ năng cơ bản của Võ Tống thôi.

Tống Tinh Thần nói: "Em lại thua rồi."

Tống Khiết không phục, chống nạnh nói: "Đá của muội trơn quá! Không được đâu, không được đâu, đấu lại lần nữa đi."

"Anh không rảnh quan tâm đến em đâu, về luyện thêm mấy năm nữa đi!" Tống Tinh Thần quay đầu bỏ đi chỗ khác.

"Đừng mà, huynh ơi, đừng mà! Thường ngày huynh không ở nhà, chẳng có ai chơi với muội." Tống Khiết nũng nịu.

"Mới sáng sớm tinh mơ, ai mà làm ầm ĩ ngoài đó vậy?" Đúng lúc này, một giọng nói già nua chợt cất lên.

Quay đầu lại, một bà lão lưng còng, tay chống gậy bước tới, Tống Khiết cung kính cúi chào: "Con chào Diêm bà bà!"

Tống Tinh Thần cũng khẽ gật đầu. Một bên mắt bà lão đã bị mù, con mắt còn lại chăm chú đánh giá tôi: "Cậu này là..."

Tống Khiết giới thiệu sơ qua một chút, hóa ra bà lão này là bà cốt của thôn, họ Diêm, đã đến đây sinh sống từ vài chục năm trước. Sau đó Tống Khiết nói với tôi, trong thôn có một truyền kỳ thần bí: mỗi một thế hệ đều có một bà cốt. Khi bà cốt đời trước qua đời, lập tức sẽ có một góa phụ trong thôn sốt cao, hôn mê, và khi tỉnh dậy sẽ tự xưng là bà cốt chuyển thế. Bà cốt có thể trò chuyện với người chết, nhà ai có tang sự cũng sẽ mời bà cốt về làm chủ trì.

Bà cốt có một tín vật truyền đời, là một hạt đào bằng sắt, to bằng nắm đ.ấ.m trẻ con. Người nào được chọn làm bà cốt sẽ nuốt nó vào bụng mà không hề hấn gì, hạt đào sắt cũng sẽ cứ nằm yên trong cơ thể họ. Sau khi chết, t.h.i t.h.ể được hỏa táng, còn lại hạt đào ấy sẽ được lấy ra để truyền cho người kế vị.

Nếu bà cốt là giả mạo, khi nuốt hạt đào vào, hoặc sẽ bị tắc ruột, hoặc nghẹn ở cổ mà ngạt thở đến chết. Chỉ cần là bà cốt thật sự, nhất định sẽ thông qua được khảo nghiệm kinh người này, cho nên họ rất được thôn dân kính trọng, và là người rất có tiếng nói trong làng.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 437