Âm Phủ Thần Thám

Chương 441

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~12 phút

Rất nhanh tôi đã sắp xếp được bộ xương, bởi vì không phải là ghép cho người khác nhìn, chỉ cần mình hiểu là được, cho nên ghép khá tùy tiện. Tống Khiết ngoẹo đầu hỏi: "Anh ghép thành cái gì vậy, tên người yêu à?"

Tôi phát hiện bộ hài cốt này có chút là lạ. Tống Khiết lại hỏi: "À, anh có bạn gái chưa?"

"Sao em lắm mồm thế?" Tôi gắt.

"Nói chuyện cho đỡ sợ thôi mà." Tống Khiết bĩu môi.

Tôi bỏ lại bộ xương vào cái hũ, nhét vào trong mộ, lấp đất, sau đó đắp thảm cỏ lên. Bằng mắt thường thì gần như không nhận ra bất kỳ dấu vết nào. Tôi tiếp tục đào ngôi mộ thứ hai. Tống Khiết hỏi: "Rốt cuộc anh phát hiện điều gì mà chẳng nói tiếng nào thế?"

Tôi đáp: "Im lặng là vàng!"

"Thôi đi, lại vòng vo nữa rồi."

Lặp lại hành động, sau khi hoàn tất việc kiểm tra ba bộ xương đã là 12 giờ khuya. Tôi phủi đất trên tay, nói: " Tôi đã hiểu rõ chân tướng."

"Chân tướng gì cơ?" Tống Khiết hỏi.

"Chân tướng là vì sao lại có thêm một t.h.i t.h.ể không rõ nguồn gốc, hai bộ xương tôi vừa mới kiểm tra thiếu hai xương sườn, bộ thứ ba thì thiếu hai đoạn xương sống..." Ngắm nhìn bốn phía xung quanh, tôi nói tiếp: "Nếu tôi đoán không lầm, thì những bộ xương trong các ngôi mộ ở đây cũng thiếu mấy mẩu xương. Gộp tất cả những mẩu xương này lại mới đủ để ghép thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh."

Tống Khiết che miệng nói: "Anh đừng nói chuyện kiểu này được không? Sao em nghe kinh dị quá, việc gì phải ghép thành một bộ hài cốt chứ?"

Tôi đáp: "Điều này chẳng rõ ràng sao?"

Tống Khiết giậm chân la lên: "Rõ ràng cái gì cơ? Em chẳng hiểu gì cả!"

Tôi thở dài, giải thích cho con bé: "Trong cây đa có một bộ xương, điều này chứng tỏ trong những ngôi mộ ở đây có một mộ rỗng. Hung thủ không muốn bị phát hiện, bèn lấy từ mỗi ngôi mộ một mẩu xương, rồi ghép thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh, đặt vào ngôi mộ rỗng đó."

Tống Khiết kinh hãi: "Ai đã làm chuyện này?"

Tôi cười: "Em phải hỏi là, ai có thể làm được chuyện này mới đúng. Người có thể tiếp xúc với hài cốt trong thôn, mỗi lần lại giấu đi một mẩu xương mà không bị nghi ngờ, chỉ có duy nhất một người, đó chính là..."

Đúng lúc này Tống Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Có người tới!"

Tôi kinh ngạc, ai lại lên núi vào đêm hôm khuya khoắt thế này? Ba chúng tôi lập tức tìm chỗ trốn. Chỉ thấy xa xa có một điểm sáng, từ từ đi lên trên núi. Người đó đi rất chậm, ánh sáng từ cái đèn pin khiến chúng tôi lóa mắt, không rõ người tới là ai.

Người đó đi tới cạnh một ngôi mộ, quỳ xuống, đèn pin bỏ sang một bên, lấy tiền vàng trong túi ra, bắt đầu đốt, miệng lẩm bẩm: "... huynh đệ, tôi lại tới viếng anh, mong anh sớm đầu thai, đừng ám tôi nữa."

Giọng nói này nghe rất quen thuộc, là Diêm bà bà!

Giọng nói của bà ta rất khó nghe, cộng thêm khoảng cách xa, tôi không nghe rõ hai chữ đầu tiên.

Tống Khiết nhỏ giọng, giơ ngón tay cái với tôi: "Anh Tống Dương, anh đúng là tính toán như thần, hung thủ quả nhiên là bà ta."

Tôi ra sức ra hiệu chớ lên tiếng. Giọng của thiếu nữ rất cao, mặc dù âm lượng của Tống Khiết không lớn, nhưng ở nơi tĩnh mịch này vẫn đủ cho Diêm bà bà nghe thấy loáng thoáng. Diêm bà bà hoảng hốt bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, run rẩy nói: "Là ngươi đó sao? Chuyện năm đó là tôi bất đắc dĩ, đừng tìm tôi nữa, muốn tìm thì đi tìm người kia đi!"

Xem ra bà ta có nỗi hổ thẹn trong lòng. Tôi vốn định nhảy ra chất vấn, nhưng trong hoàn cảnh này, Diêm bà bà đã già. Nhỡ bị dọa c.h.ế.t thì manh mối sẽ đứt đoạn. Vì thế, tôi quyết định để mai sẽ tìm đến bà ta.

Tắt đèn, cởi bỏ xiêm y, giữa đàn ông và đàn bà còn cần gì tới những câu nệ khác?

"Giúp tôi đi... Tôi sẽ cho anh tiền." Trần Gia Ly chọc tay vào n.g.ự.c anh, ánh mắt kiêu hãnh và mê hoặc c.h.ế.t người đang nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của người đàn ông.

Cô khẽ rướn người lên.

Nhưng người đàn ông lại quay mặt đi, tránh né nụ hôn của cô. Anh cúi đầu nhìn xuống, chậm rãi thốt ra từng chữ: "Đây là do cô tự chuốc lấy."

"Ừm... thành giao." Trần Gia Ly bắt lấy tay anh, đặt lên bầu n.g.ự.c căng đầy của mình, khẽ ấn rồi xoay. "Chúng ta bắt đầu nhé!"

"Cô cố chịu đựng thêm một chút, không phải ở đây." Anh đưa mắt nhìn con đường phía trước, từ hầm ngầm để xe ra ngoài sao mà đi lâu thế không biết!

"Ok, vào khách sạn đi, tôi sẽ trả tiền phòng..."

"..." Cô nôn nóng đến vậy sao?

Chết tiệt, thân thể nóng bỏng của cô cứ cọ xát vào anh, bàn tay còn tham lam vuốt ve bầu n.g.ự.c căng đầy kia, đúng là khoái cảm đến nỗi không nỡ buông tay.

"Ưm..." Trần Gia Ly ghé vào bên tai Tuấn Phong khẽ rên khẽ. Đôi chân cô đã vòng lên eo anh, cả người bám chặt lấy Tuấn Phong như một chú mèo con.

"Anh đi nhanh lên đi..." Máu nóng trong người Trần Gia Ly như sôi lên sùng sục, nhất là bụng dưới, vừa khó chịu vừa rạo rực như lửa đốt. Cô rất muốn, cực kỳ muốn... một sự động chạm xác thịt.

"Được rồi..." Cuối cùng thì Tuấn Phong cũng đưa xe đến trước cửa khách sạn. Sau khi bảo vệ đưa chìa khóa xe, anh lập tức mở cửa, ngồi vào ghế lái, bất chấp ánh mắt dò xét của cậu ta khi nhìn người đang bám chặt lấy anh mà khởi động xe, phóng sang khách sạn Vince ở ngay đối diện.

Trần Gia Ly ngồi trên đùi Tuấn Phong, cúi sát mặt vào hõm cổ hít hà mùi hương nam tính của anh. Hơi thở nóng bỏng phả ra, chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm l.i.ế.m nhẹ yết hầu gợi cảm.

Một tay Tuấn Phong cầm vô lăng, một tay giữ lấy Trần Gia Ly để cô ngồi yên. Chiếc xe đi tới ngã tư lập tức vội vã rẽ trái, chuyển làn sang bên kia.

Trần Gia Ly khẽ đưa đẩy hông, cọ xát vào nơi cương cứng của anh, nhấp nhô lên xuống. Tuấn Phong khẽ gầm gừ, bàn tay anh bóp chặt lấy bờ m.ô.n.g căng tròn của cô.

Cơ thể của người phụ nữ này quả thực hoàn hảo đến c.h.ế.t người!

Chiếc xe dừng lại. Tuấn Phong ôm theo Trần Gia Ly với quần áo xộc xệch đi vào khách sạn. Anh bước thẳng đến thang máy, phóng lên phòng.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, Tuấn Phong đã không nhịn được giơ tay kéo khóa quần của Trần Gia Ly xuống. Cô đu lấy cổ anh, thả chân xuống để giúp anh nhanh hơn.

Quần dài, quần nhỏ rất nhanh đã rơi xuống, đôi chân dài trắng nõn hiện ra, kích thích mạnh mẽ thị giác của anh. Anh đưa tay mở thắt lưng rồi vội vàng kéo khóa quần của mình, giải phóng "cự long" đang căng trướng. Tay khác cũng vội không kém, mở bao, đeo vào.

Vật cứng rắn nóng hổi cọ xát vào hạ thể ướt át, nhầy nhụa của Trần Gia Ly, khiến cô gần như phát điên. Đôi chân dài choàng qua eo anh, không chờ đợi đối phương, cô chủ động nhấc hông, nhấn mạnh xuống.

Quá lớn, không thể vào sâu.

Cảm giác vừa căng vừa đau khiến Trần Gia Ly cau chặt lông mày, đôi môi nhỏ không ngừng rên rỉ bất mãn.

Trán Tuấn Phong đã lấm tấm mồ hôi. Anh theo bản năng giữ chặt eo cô, thúc mạnh một cái.

Cả hai nhất thời sững người, ngước mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Sau khi kết thúc, anh tụt bao bảo vệ ra, thắt nút lại rồi ném xuống góc tường. Kéo quần của mình lên, anh bước vào phòng tắm, đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn lại người vừa bị mình "thả" xuống nền nhà.

Trần Gia Ly kiệt sức, nửa nằm nửa quỳ trên sàn nhà trải thảm. Nước từ phần dưới cơ thể cô chảy ra đùi, sau đó nhỏ giọt xuống, ướt cả một mảng thảm lớn.

Vẫn chưa hết khó chịu.

Cảm giác cơ thể vẫn còn rất cần, nhiều hơn là chỉ như thế.

Đó là cảm giác khát khao thôi thúc từ tận nơi sâu thẳm trong bản năng.

Trần Gia Ly đưa tay lên cởi tiếp chiếc áo vướng víu phía trên ra: áo sơ mi, áo phông ba lỗ, rồi tới áo lót ren màu đen gợi cảm. Bầu n.g.ự.c trắng sữa tuyệt đẹp hoàn toàn được giải phóng. Cả cơ thể lõa lồ đang kiếm tìm một tư thế thoải mái nhất.

Gương mặt của cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, ánh nhìn mê man chìm vào khoảng không trước mặt. Đôi tay tự an ủi vuốt ve thân thể của chính mình, đôi môi nhỏ khẽ đóng mở, tiếng ngâm nga cứ thế vang lên, khuấy động căn phòng, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng lại đối với bất cứ người đàn ông nào.

Tuấn Phong đang đứng dưới vòi nước, cả cơ thể đang run lên vì sung sướng. Anh cảm nhận rất rõ những khoái cảm vừa rồi, nhất là lúc đi vào, còn giống như có một tầng ngăn cách... Anh thậm chí còn có loại ảo giác rằng mình đã thật sự phá vỡ một lớp màng trinh.

Nghĩ rồi anh lại lắc đầu, thầm cười chê chính mình ngây ngô chẳng biết gì sự đời.

Nước tắt, tiếng rên rỉ bên ngoài phòng khách vọng vào, ngọn lửa nóng của Tuấn Phong vừa dập tắt lại bừng bừng bốc lên. Anh cúi xuống nhìn " người anh em" của mình mà thở dài thỏa hiệp.

"Bước ngoặt quan trọng đột phá giới hạn chuyển từ trai tân sang đàn ông, cũng không nên phải chịu nhẫn nhịn..."

Tuấn Phong quấn khăn tắm, mở cửa bước ra ngoài. Còn lâu anh mới thừa nhận rằng bản thân rất thích thú với cơ thể của người phụ nữ này, chỉ muốn đắm chìm trong đó...

Huống hồ, người ta còn đang rất cần anh giúp đỡ kia kìa!

Nếu như bây giờ để cô ra ngoài, hoặc nếu như tối nay cô không gặp mình... Trí tưởng tượng của anh lạc đến cảnh sẽ có một người, hoặc nhiều người đàn ông khác làm như vậy với cô. Bỗng nhiên tận đáy lòng anh trào dâng một cỗ lửa giận vô cớ. Bước chân anh đi nhanh hơn, tới đứng trước mặt người phụ nữ đang ngồi dựa lưng vào vách tường, rên rỉ.

Trần Gia Ly đang đắm chìm trong cảm giác đê mê do tự mình mang lại, thì bỗng nhiên một đôi chân rắn chắc lọt vào tầm mắt của cô. Bắp chân gân guốc, nhiều sợi lông đen, cô nhìn tiếp lên trên. Hết rồi, cái khăn tắm c.h.ế.t tiệt.

Cô giơ tay muốn kéo cái thứ kia ra.

Bàn tay Trần Gia Ly bị người đàn ông giữ lại. Tuấn Phong ngồi xuống, tay bắt lấy cằm cô kéo gương mặt đang dán mắt vào nơi riêng tư của mình lên. Mắt đối mắt.

Thật hấp dẫn! Anh nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô, nhất thời cổ họng cũng trở nên khô khốc.

Anh chưa bao giờ hôn một người phụ nữ, thế nhưng vào lúc này anh lại kích động, muốn "ăn sạch sẽ" cô chỉ với một nụ hôn này. Muốn nếm thử đôi môi nhỏ nhắn của cô, xem nó có tuyệt vời giống như cơ thể của cô hay không.

Nghĩ là làm, anh cúi xuống, bá đạo hôn lên đôi môi kia, tham lam hung hăng muốn hút hết mật ngọt từ trong đó. Chiếc lưỡi anh luồn lách qua hàm răng đều tăm tắp của cô, tấn công vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mà mút.

Trần Gia Ly vòng tay qua vai anh, đu người lên. Đôi tay vẫn không từ bỏ ý định, nó lần mò xuống phía dưới, giật phăng cái khăn ra, sau đó cầm lấy "vật cứng rắn" kia vuốt ve.

"Tên cô là gì?" Tuấn Phong bế Trần Gia Ly lên, đi về phía phòng ngủ.

"Tên?" Gia Ly bám lấy cổ anh, ghé vào bên tai thì thầm: "Tiểu Ly, tiểu hồ ly."

Sau đó cô nở một nụ cười quyến rũ lả lướt: "Hôm nay tôi ân sủng anh, nếu làm tốt sẽ có thưởng, lên nào!"

Bà Diêm có vẻ sợ hãi, cầm đèn pin, từ từ bước xuống núi. Chờ bóng bà ta khuất hẳn, chúng tôi mới ra. Tôi nói: "Đi thôi, đến xem ngôi mộ kia một chút!"

Chúng tôi đến ngôi mộ đó, trên đất vẫn còn đầy tro vàng mã. Tôi lại dùng cách thức ban nãy, lôi hũ sành bên trong ra, đổ hài cốt xuống đất. Đúng như tôi dự đoán, bộ hài cốt này được chắp vá từ những mẫu xương khác nhau, nhưng lại thiếu mất xương sọ. Có lẽ vì xương sọ quá lớn nên không cách nào lấy đi.

Tôi thầm thán phục, đúng là có thể dùng thủ đoạn này qua mắt thiên hạ, cố tình tạo ra một t.h.i t.h.ể giả.

Tống Khiết thắc mắc hỏi: "Làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?"

Tôi nói: "Đương nhiên là có ý nghĩa rồi. Đến ngày nào đó bộ xương trong thân cây bị phát hiện, nhất định sẽ có người nghĩ đến việc điều tra các nấm mồ. Khi đào lên, mộ nào cũng có hài cốt, như vậy sẽ không thể nào đoán được danh tính người chết. Dù sao thì bước đầu tiên để phá án chính là phải xác định được danh tính nạn nhân."

Nghĩ đến đây, tôi lại nói: "Người tôn cây đa lên làm thần thụ chắc cũng là bà Diêm chứ?"

Tống Khiết gật đầu: " Đúng vậy, vải trên cây là do bà ta buộc lên. Anh nghĩ bà ấy là hung thủ sao?"

Tôi lắc đầu: "Chưa chắc chắn. À phải rồi, đây là mộ của ai vậy?"

Trước nấm mộ cũng không có bia. Tống Khiết nhìn một hồi rồi nói: "Cái này phải hỏi mẹ em, mộ phần trên núi đều được sắp xếp theo vai vế và tuổi tác, xem gia phả là có thể biết được."

Đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập đến. Người đến không mang đèn pin, Tống Tinh Thần lập tức đặt tay vào chuôi đao. Khi người kia đến gần hơn, chúng tôi mới nhận ra, thì ra là Tống Hạc Đình. Bà nói: "Mấy đứa trẻ này, cả đêm không về, làm ta lo sốt vó."

Tôi nói: "Cô cô, con đã tra được một vài manh mối. Cô có biết ngôi mộ này là của ai không?"

Tống Hạc Đình phất tay: "Để mai rồi nói. Giờ này là giờ nào rồi, mau về ngủ đi!"

Tôi vội đắp lại ngôi mộ, còn hũ hài cốt thì cầm theo. Tống Khiết hỏi: "Anh lấy cái này làm gì?"

Tôi nói: "Làm chứng cứ!"

Tống Khiết hốt hoảng: "A, anh định mang người c.h.ế.t về nhà à? Nhỡ ma hiện về thì sao?"

Tôi bật cười: "Có thể hiện hồn ma của ai được chứ? Hài cốt này là của mấy chục người c.h.ế.t ghép lại, chẳng lẽ mấy chục hồn ma cùng lúc hiện về sao?"...

Sáng sớm hôm sau, Tống Hạc Đình dẫn chúng tôi tới từ đường, mở gia phả ra xem. Gia phả là một cuốn sổ đã ố vàng, trên đó là những nhánh tên chi chít, tất cả người trong thôn đều có tên ở đây.

Tống Hạc Đình tra tìm người nhà họ Tống qua đời mấy năm gần đây. Đột nhiên tôi thấy một cái tên quen thuộc: Tống Dương! Tôi kinh ngạc nói: "Sao gia phả này lại có tên con?"

Tống Hạc Đình cười: "Bởi vì con cũng là người của Tống gia."

Tôi liếc mắt nhìn Tống Khiết và Tống Tinh Thần, nói: "Không đúng, Tống Dương này không phải là con! Con nhớ lúc Tống Khiết lần đầu gặp con đã từng nói sao lại có hai Tống Dương. Còn có lúc chúng con ra ngoài, Tống Khiết gọi con là "Tống Dương biểu ca", khi con trả lời thì con bé lại có phản ứng lạ lùng. Cho nên người có tên Tống Dương trên gia phả này, thật ra là..."

Tôi chỉ thẳng vào Tống Tinh Thần: "Cậu ấy!"

Lông mày Tống Tinh Thần khẽ động, biểu hiện ấy chứng minh tôi nói đúng.

"Không sai, Tống Tinh Thần trên gia phả có tên là Tống Dương. Trưởng thành nó mới đổi tên thành bây giờ. Hồi bé Tiểu Khiết gọi nó là "Tống Dương biểu ca" đã trở thành thói quen." Tống Hạc Đình tán thưởng: "Tống Dương, con quả là người thông minh nhất Tống gia."

Tôi nói: "Thực ra con đã sớm để ý trên bàn thờ có bài vị mang tên ông nội, mà tên cô lại trùng với tên của cô ruột con. Trong này ắt hẳn có ẩn ý gì đó."

Tống Hạc Đình giải thích: "Thực ra cũng chẳng có huyền cơ gì lớn, mà nhánh bên này chính là cái bóng của nhánh bên con."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 441