Âm Phủ Thần Thám

Chương 442

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi rất kinh ngạc, hỏi: "Lời này có ý gì?"

Tống Hạc Đình nói với tôi, từ thời Nam Tống, vận mệnh của Tống gia bắt đầu có sự suy tàn. Một vị tổ tiên tinh thông dịch lý đã nghĩ ra một biện pháp: chia Tống gia ra làm hai. Gia phả hoàn toàn giống nhau, quan hệ giữa hai nhánh là hình với bóng.

Làm như vậy rất có ý nghĩa, giống như trận song long trong binh pháp. Hai nhánh có thể hỗ trợ lẫn nhau, cho dù có xảy ra tai họa lớn cũng không gây tổn hại đến toàn bộ gia tộc. Ví như Hình bộ thị lang Tống Thiết Diện thời Minh bị kẻ gian hãm hại, tru di cửu tộc, toàn bộ Văn Tống gần như bị tiêu diệt. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Võ Tống, họ mới dần dần đông sơn tái khởi.

Ngoài ra còn có một ý nghĩa khác, đó là để gìn giữ danh tiếng. Hai nhánh sẽ đứng về hai phe đối lập trong những biến chuyển của lịch sử. Ví như thời kỳ chiến tranh giải phóng, tộc trưởng Văn Tống lúc đó là một tham mưu trưởng cho quân giải phóng, còn Võ Tống lại gia nhập Quốc Dân Đảng. Sau đó, Văn Tống đã giúp Võ Tống phát động cuộc nổi dậy, mới thuận lợi vượt qua thời kỳ đó.

Tống Hạc Đình thở dài: "Bởi có câu, cứng quá thì dễ gãy. Tống gia chúng ta bao đời đều liên tục có nhân tài xuất hiện, khó tránh khỏi việc cây cao đón gió. Để giữ gìn toàn vẹn trong thời loạn lạc, Tổ Tiên đã nghĩ ra biện pháp này. Bởi vậy, ba vị tộc trưởng dùng cả tính mạng để ngăn cản con đối đầu với Giang Bắc Tàn Đao, không phải vì ghét bỏ, mà là vì đại cuộc, vì cả gia tộc!"

Tôi nói: "Cô cô, không phải con cố chấp, nhưng cái tổ chức kia đã hoành hành vô pháp vô thiên..."

Tống Hạc Đình giơ tay ngăn lại, nói: "Chuyện này chưa vội bàn tới, trước mắt phá án quan trọng hơn!"

Tống Hạc Đình tiếp tục kiểm tra gia phả, đột nhiên bà "ồ" lên một tiếng, rồi nói: "Chúng ta lên núi xem một chút."

Bốn người chúng tôi lên núi. Trên mộ phần vẫn còn vương vãi ít tro tiền vàng, Tống Hạc Đình xem xét một lượt: "Ngôi mộ này là của em trai tôi."

Tôi kinh ngạc: "Em trai của cô mất vào năm nào?"

Tống Hạc Đình đáp: "Tám năm trước nó bị kẻ thù sát hại, không thể là nó được!"

Tôi trầm tư, chợt hiểu ra. Những cái hũ hài cốt cũng đã bị đánh tráo, nói cách khác, ngoại trừ Diêm bà bà ra thì không ai biết nạn nhân rốt cuộc là ai.

Tôi quyết định đi tìm bà ta một chuyến. Tống Hạc Đình căn dặn: "Con nói chuyện với bà ấy lễ độ một chút. Mặc dù là người ngoại tộc, nhưng địa vị của bà ấy trong thôn khá cao, không được dùng Minh Vương Chi Đồng để đối phó với bà ấy."

Tôi gật đầu, rồi cùng Tống Khiết và Tống Tinh Thần đến nhà Diêm bà bà. Gõ cửa mấy tiếng, một người phụ nữ trung niên bước ra, hỏi chúng tôi tìm ai. Tôi đưa đại một lý do là muốn gặp Diêm bà bà. Người phụ nữ nói sẽ vào báo lại với bà ấy.

Tống Khiết thì thầm vào tai tôi: "Người phụ nữ này cũng là một quả phụ. Bây giờ bà ta chăm sóc Diêm bà bà rất tận tình. Mọi người trong thôn đều nói rất có thể bà ấy sẽ là bà cốt kế nhiệm."

Tôi cười nói: "Chuyện này cũng có thể đoán trước được sao? Biết đâu lại là em thì sao."

Tống Khiết mắng: "Biến đi! Anh nguyền rủa em à? Làm bà cốt nhất định phải là quả phụ, từ thời kỳ Nam Tống đã như vậy rồi, đến nay chưa từng thay đổi."

Tôi biết mình lỡ lời, nhỏ giọng xin lỗi cô ấy.

Một lát sau, người phụ nữ trung niên quay ra mời chúng tôi vào nhà. Trong nhà ánh sáng rất kém, thoang thoảng mùi đàn hương. Trên tường treo vài món đồ vật thần bí, mấy lá bùa hộ mệnh, hương liệu và cả người giấy. Diêm bà bà ngồi trên một tấm chiếu, tay lần chuỗi tràng hạt, trước mặt thắp một nén hương.

Tôi định mở lời, nhưng Diêm bà bà đột nhiên giơ bàn tay gầy guộc xương xẩu ra, túm chặt lấy tay tôi, bóp mạnh. Tôi suýt nữa thì kêu lên thành tiếng. Hóa ra là bà ấy đang kiểm tra khớp xương của tôi.

Diêm bà bà nhắm mắt nói: "Lòng bàn tay có Long Hổ song toàn, là tướng cốt nghìn dặm hiếm có, nhưng hỏa khí quá vượng, chắc chắn trong mệnh sẽ gặp nhiều tai ương. Có điều người tốt ắt có tướng tốt, không tệ không tệ, Hạc Đình có thêm một chàng rể tốt!"

Tôi vội vàng giải thích: "Diêm bà bà, bà hiểu lầm rồi ạ. Cháu cũng là người nhà họ Tống, Tống Hạc Đình là cô của cháu."

Diêm bà bà mở mắt quan sát tôi, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi định lên tiếng nhưng rồi lại thôi, ánh mắt vô thức liếc về phía người phụ nữ trung niên đang đứng hầu phía sau. Diêm bà bà khẽ phất tay: "Thúy Hoàn, cô ra ngoài đi."

Lúc này tôi mới lên tiếng: "Năm năm trước, trong thôn có một người bị chết."

"Trong thôn năm nào mà chẳng có người chết." Diêm bà bà đáp lời, mặt không chút cảm xúc.

"Cháu nói là một vụ mưu sát, t.h.i t.h.ể người đó hiện đang giấu trong thân cây thần thụ. Chuyện này bà không biết đúng không?" Tôi dần dần dẫn dắt câu chuyện.

Diêm bà bà có địa vị rất cao, thường ngày có lẽ chưa từng có ai dám mạo phạm bà, nên tâm lý bà ta không vững vàng như tội phạm thông thường. Nghe tôi nói vậy, bà ta căng thẳng ra mặt, nhưng cố gắng trấn tĩnh nở một nụ cười: "Chàng trai trẻ, tôi già rồi, tai kém, không nghe rõ cậu đang nói gì."

Tôi không chút nhún nhường, dứt khoát đáp lời: "Diêm bà bà, bà ở thôn này chắc hẳn biết bản lĩnh của người nhà họ Tống. Xin hỏi tối qua bà đã đi đâu? Nếu như cháu đoán không nhầm thì giày của bà còn dính đất mộ trên núi, có cần cháu phải chứng minh không?"

Diêm bà bà tay lần chuỗi tràng hạt, nói: "Người cũng đã c.h.ế.t rồi, cần gì phải khơi lại chuyện cũ, chẳng những vô ích mà còn gây hại cho bao nhiêu sinh mạng?"

Tôi cười lạnh một tiếng: "Nếu đúng như bà nói, vậy cảnh sát khỏi cần làm việc nữa. Dù sao người c.h.ế.t cũng không thể sống lại, bắt hung thủ thì có ý nghĩa gì?"

"Cậu thanh niên, ăn nói không biết lựa lời! Mời cậu ra ngoài đi." Diêm bà bà mắng.

Tôi cũng đáp lễ: "Diêm bà bà, xin thứ cho cháu mạo phạm, cháu biết bà có địa vị cao quý, nhưng hiện giờ cháu đang điều tra vụ án này. Bất kể bà là ai, trước mặt cháu, bà chỉ có một thân phận duy nhất: nghi phạm!"

Diêm bà bà cúi đầu không nói. Tôi hỏi dồn: "Chính bà là người đã g.i.ế.c người đó sao?"

"Cả đời tôi ăn chay, đừng nói là g.i.ế.c người, ngay cả một con gà cũng chưa từng chạm tay vào."

Những lời này không phải dối trá, xem ra Diêm bà bà là nhân chứng chứ không phải hung thủ. Để dằn mặt bà ta, tôi nói việc đã tra được ra: " Nhưng bà đang giúp hung thủ che giấu chân tướng. Bà lợi dụng việc thay rửa cốt, lén lút giấu đi những mảnh xương nhỏ, rồi ghép thành một bộ xương hoàn chỉnh khác, khiến cho bộ xương trong thân cây trở thành vô chủ, không thể truy vết. Với địa vị của bà mà nói, xúc phạm t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t chẳng phải là đại bất kính hay sao? Tại sao bà phải làm như vậy, chỉ có hai khả năng: thứ nhất hung thủ có quan hệ mật thiết với bà, thứ hai là bà được hưởng lợi từ việc này."

Diêm bà bà tay lần chuỗi tràng hạt nhanh hơn, tỏ ra bối rối. Tống Khiết trợn tròn mắt, có lẽ vì sợ tôi chọc giận Diêm bà bà, bởi giọng điệu của tôi lúc đó rất hùng hổ, đầy tính chất gây hấn.

Nhưng càng là người có địa vị cao, càng cần phải áp đảo, đó là kinh nghiệm phá án mà tôi đã đúc kết được.

"Chàng trai trẻ!" Diêm bà bà đột nhiên mở mắt ra, giơ cánh tay gầy guộc xương xẩu lên, cầm nén hương viết vào không trung mấy chữ "Tha được cho người thì nên tha."

"A!" Tống Khiết kêu lên một tiếng, kéo tay tôi nói nhỏ: "Tống Dương biểu ca, hay là chúng ta đi thôi. Diêm bà bà, chúng cháu xin lỗi vì đã quấy rầy!"

Tôi thản nhiên lấy một lọ nhỏ dưới tấm nệm của bà ấy, chấm ngón tay vào rồi viết lên làn khói hương. Những gì tôi viết là: "Ngẩng đầu ba thước có thần minh." Mấy chữ này lơ lửng giữa không trung vài giây, rồi mới từ từ tan biến.

"Đủ rồi!" Diêm bà bà đột nhiên nổi trận lôi đình, hét lên: "Cút ra ngoài cho tôi! Về học lại lễ nghĩa rồi hãy quay lại tìm tôi!"

Người phụ nữ kia xông vào, vội vã ra lệnh đuổi khách. Tôi cất giọng rờn rợn nói: "Diêm bà bà, bà có tin vào ma quỷ không? Hiện giờ hắn đang ở trong nhà này."

Dứt lời, tôi phát động Minh Vương Chi Đồng, không nhìn thẳng vào bà ta, mà hướng mắt về phía mấy cây nến đằng sau, ánh nến vụt tắt...

Âm Phủ Thần Thám

Chương 442