Diêm bà bà hét lên một tiếng, ngã phịch xuống tấm chiếu, người phụ nữ nghiêm mặt quát lớn: "Các người mau ra ngoài, Diêm bà bà cần nghỉ ngơi!" Bà ta định vươn tay túm lấy tôi, nhưng Diêm bà bà chậm rãi nói: "Thúy Hoàn, con lui xuống trước đi."
Người phụ nữ rời đi, Diêm bà bà ngồi thẳng thớm lại, thở dài nói: "Cháu trai, ta cứ ngỡ bí mật này sẽ được ta mang theo xuống mồ, lại không ngờ bị cháu khai quật được. Cháu nói không sai, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ta làm chuyện này chỉ e sau khi c.h.ế.t cũng không được yên bình. Tối nay, vào giờ Dậu, hãy đến chỗ của ta, ta sẽ nói cho cháu toàn bộ những gì ta biết."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, khẽ cúi đầu chào: "Cháu đã thất lễ!"
"Không, là ta hổ thẹn trong lòng, không phải là cháu sai, các người đi đi!" Diêm bà bà xua tay.
Ra khỏi cửa, Tống Khiết kinh ngạc hỏi tôi: "Anh ơi, sao anh lại làm được như vậy?"
Tôi không đề cập đến Minh Vương Chi Đồng, chỉ nói: "Dùng miệng thổi tắt."
"Không phải ý em là cây nến, mà là anh viết chữ lên làn khói ấy."
Tôi nói thật ra lúc đó tôi cũng chưa biết, nhưng để ý thấy Diêm bà bà chấm que nhang vào chiếc lọ nhỏ đó, liền đoán ra trong đó ẩn chứa điều kỳ lạ, liều mình thử một phen, quả nhiên thành công.
Sau này tôi có đọc một quyển sách về những mánh khóe giang hồ, biết được chiêu này. Loại đàn hương đó là hàng đặc chế, khi đốt, trong làn khói có lẫn hơi nước, còn trong chiếc lọ nhỏ là bột bả đặc biệt. Nguyên lý này giống như nước mưa ngưng kết, hơi nước sẽ ngưng tụ lại ở bột bả, nhờ vậy mà có thể viết chữ lên làn khói. Về sau tôi còn áp dụng chiêu này để đối phó với một tên lừa đảo.
Giờ Dậu, tức tám giờ tối, cả ngày tôi chẳng có gì để làm, chỉ ngồi trong nhà đọc sách. Tối ăn cơm xong, Tống Tinh Thần và Tống Khiết định đi theo, tôi nói: "Bà ấy dặn tôi đến một mình."
Tống Tinh Thần nói: "Chúng ta có thể chờ anh ở bên ngoài mà."
"Vậy cũng tốt!" Tôi gật đầu.
Chúng tôi tới nhà Diêm bà bà, gõ cửa mấy lần không thấy ai trả lời. Tống Khiết hỏi: "Bà ấy ngủ quên rồi sao?"
Lúc này từ khe cửa đột nhiên sộc ra một mùi khói khét lẹt, tôi hét lên một tiếng: "Chết rồi!"
Tống Tinh Thần tiến tới, một cước đạp văng cánh cửa. Bên trong là một cảnh tượng hỗn độn. Xông vào gian phòng chính, một đống rơm lớn đang bốc khói nghi ngút, khiến mắt cay xè, không thể mở ra được.
Tống Tinh Thần cầm một tấm vải cố gắng dập lửa, nhưng ngọn lửa nhanh chóng bén vào, thiêu rụi tấm vải. Kẻ phóng hỏa rất thâm độc, rải chất dễ cháy bên dưới đống rơm, trên xà nhà cũng tưới một ít, chỉ trong nháy mắt đã bùng lên dữ dội, lửa nhanh chóng lan tận nóc nhà.
Tống Tinh Thần kéo tôi chạy vội ra ngoài, quay đầu nhìn lại, Tống Khiết vẫn chưa thoát ra. Tôi hoảng hốt định xông vào cứu, Tống Tinh Thần bình tĩnh nói: "Cô bé không sao đâu!"
Chỉ thấy Tống Khiết tung người một cái, nhanh nhẹn nhảy vọt ra khỏi cửa sổ, sau đó ho khan mấy tiếng.
"A, cháy!!!"
"Là nhà Diêm bà bà!"
Hàng xóm xung quanh bị náo động, ùa nhau chạy đến. Ba người chúng tôi bám đầy tro bụi, có người lớn tiếng hỏi vặn: "Có phải mấy người là thủ phạm không?"
Tôi đột nhiên hiểu ra, đây rõ ràng là có kẻ cố tình giăng bẫy vu oan.
"Đừng bận tâm mấy chuyện này, mau cứu hỏa!"
"Tống lão nhị, hãy giám sát chặt ba kẻ phóng hỏa này, đừng để chúng chạy."
Kẻ thì vội vã đi lấy nước dập lửa, người thì xông tới định bắt giữ chúng tôi. Tống Tinh Thần giơ tay cản lại, bình thản nói: "Đừng động thủ, chúng tôi sẽ không chạy trốn."
Tống Khiết mặt bị ám khói đen sì, nhăn nhó nói: "Em mà biết kẻ phóng hỏa là ai, con mẹ nó, không đánh c.h.ế.t nó thì không phải em!"
Ngẩng đầu nhìn lên, nhà của dì vẫn sáng đèn. Trong thôn ánh lửa rực trời, Tống Hạc Đình chắc chắn không thể nào không thấy.
Mọi người thi nhau chuyền từng thùng nước dập lửa, tới khi lửa tắt thì nhà của Diêm bà bà cũng chỉ còn lại cái khung giàn đã cháy thành than cùng vài bức tường đất. Có người đột nhiên hoảng loạn lên, có người nói: "Trưởng thôn tới!"
Trưởng thôn tới, nhìn thấy ba người chúng tôi, giật mình nói: "Đây không phải con cháu nhà Tống Hạc Đình đấy ư? Ba đứa đêm hôm tới đây làm gì?"
Bên cạnh lập tức có người bước lên nói: "Trưởng thôn, chính là bọn chúng phóng hỏa. Thằng nhóc này hai hôm nay cứ lảng vảng trong thôn, trông đã không phải hạng tốt lành gì rồi..."
Người đó còn chưa nói dứt lời đã bị đạp một cước vào mông. Là Tống Khiết đạp, cô bé nói: "Tống lão nhị, không được ăn nói lung tung, anh họ của tôi tới đây để tra án."
Người tên Tống lão nhị ngay lập tức im bặt. Lúc đó tôi thầm nghĩ liệu Tống Khiết có hơi quá lời không? Sau đó mới biết, xét về vai vế trong dòng họ, người đàn ông trung niên kia thậm chí còn kém vai vế hơn Tống Khiết, cô bé đang giáo huấn người đàn em của mình.
"Tra án?" Trưởng thôn hỏi: "Tra vụ án gì?"
Tôi vốn không định tiết lộ, nhưng Tống Khiết đã lỡ lời nói ra như vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành thật: "Thưa các vị, thực ra tôi nhận lệnh từ tộc trưởng đến điều tra một vụ án cũ. Cũng không giấu giếm gì, tôi là cố vấn của cảnh sát hình sự Nam Giang, trong Thần Thụ của thôn này có giấu một thi thể."
Mọi người bàn tán xôn xao: "Nói đùa gì vậy, sao trong cây thần thụ lại có thể có thi thể?"
"Cho dù là có, làm sao anh ta biết được?"
"Thôi đi, một thằng nhóc ranh vắt mũi chưa sạch, mở miệng là nói lung tung, trong thôn có người c.h.ế.t sao chúng ta không biết?"
Tôi nói: "Các vị đều là người nhà họ Tống, cho dù không lăn lộn ngoài xã hội nhưng chắc cũng nghe tuyệt kỹ thính cốt biện âm rồi chứ?"
Mọi người thoáng chốc im bặt, nhưng cũng có người nhỏ giọng xì xào, nghi ngờ tôi đang ba hoa chích chòe, bởi vì họ là con cháu Võ Tống, cho đến tận bây giờ chưa có ai học được tuyệt kỹ này.
Trưởng thôn hướng về phía núi làm lễ, tựa như một bề tôi đang dâng lời tấu lên thánh thượng. Chỉ khi đó, ông mới cất lời: "Nếu là mệnh lệnh của tộc trưởng, theo lý chúng ta phải ủng hộ mới đúng. Nhưng việc phóng hỏa thì giải thích sao đây?"
Tôi đáp: "Việc phóng hỏa tôi không hề hay biết. Lúc chúng tôi đến, ngọn lửa đã bùng lên rồi."
Có người la lên: " Tôi tận mắt thấy ba người bọn họ đi ra từ trong nhà Diêm bà bà!"
Tôi cười khổ: "Nếu là chúng tôi phóng hỏa, lẽ nào lại ngu ngốc đến mức để người khác nhìn thấy? Hơn nữa, còn suýt mất mạng vì bỏng?"
Người kia nói: "Ai biết cậu nghĩ thế nào. Dù sao thì bắt trộm phải bắt quả tang, trên người cậu đầy tro bụi, mà những người cuối cùng rời khỏi ngôi nhà cũng là ba người các cậu."
Tôi nói: "Từ nhà cô cô đến đây phải mất mười lăm phút. Cô cô Tống Hạc Đình có thể chứng minh lúc 7 giờ 45 cả ba chúng tôi đều đang ở nhà."
Trưởng thôn giảng hòa: "Đừng vội đề cập đến chuyện này. Tất cả đều là con cháu Tống gia, có chuyện gì thì đàng hoàng mà nói, đừng gay gắt như vậy. Trước mắt, mấu chốt không phải là vụ phóng hỏa, mà là Diêm bà bà đã đi đâu? Chỉ cần gọi bà ấy ra đối chất, chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao? Ba cậu có trông thấy bà ấy không?"
Tôi lắc đầu.
Đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ: Có khi ngọn lửa do chính Diêm bà bà đốt. Bà ta không muốn chân tướng vụ án bị lộ, bởi vậy đã phóng hỏa rồi chạy trốn.
Lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ la lên: "Trưởng thôn, túi hắn đang rỉ máu!"
Tôi cúi đầu nhìn, chính mình cũng chẳng biết túi áo đã bị nhuộm đỏ từ lúc nào. Bên trong hình như có thứ gì đó. Tôi dùng tay áo bọc tay móc ra, đó là một cái hạt đào sắt đầy máu.
Nhất thời, tôi cảm thấy choáng váng. Chẳng phải đây là tín vật truyền đời của bà cốt mà Tống Khiết từng nhắc đến sao? Nó vốn phải nằm trong người Diêm bà bà mới đúng!
Mọi người lập tức như ong vỡ tổ, có người hét lên: "Trời ơi, hắn g.i.ế.c Diêm bà bà rồi!"