Âm Phủ Thần Thám

Chương 444

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đối mặt với sự chỉ trích và mắng chửi của mọi người, tôi nhìn chằm chằm vào hạt đào sắt, đột nhiên nở một nụ cười lạnh. Có người la lên: "Hắn ta lại còn cười được, thật là không còn chút nhân tính nào!"

Tống Khiết lay lay cánh tay tôi: "Tống Dương biểu ca, anh sao vậy?"

Tôi cười khẩy: " Đúng là giấu đầu lòi đuôi. Ban đầu không có manh mối, nhưng giờ thì có rồi."

Tôi nhìn mọi người xung quanh, không hề tỏ ra yếu thế, nói lớn: "Một người ở đây nghe cho kỹ, tôi đã biết thân phận và mục đích của ngươi. Rất nhanh ngươi sẽ bị tôi bắt!"

Lời nói này của tôi một nửa là làm ra vẻ, nhưng tôi vẫn quan sát nét mặt từng người trong bọn họ. Quả nhiên, có một người bỗng giật thót mình, vội vã lén lút rời đi. Đáng tiếc, tôi không kịp nhìn rõ là ai.

Trưởng thôn nói: "Đại chất tử, chuyện này ngày càng phức tạp. E rằng phải mời cậu đi một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng."

Có người đề nghị: "Mời tộc trưởng đến định đoạt đi."

Trưởng thôn xua tay: "Không không, chuyện này chúng ta tự giải quyết, đừng làm phiền tộc trưởng thanh tịnh. Chất tử, theo chúng ta đi!"

Trưởng thôn định lấy hạt đào từ tay tôi. Sợ để lại dấu vân tay, tôi bảo Tống Khiết cho mượn cái khăn, bọc lại cẩn thận.

Một nhóm người tới vây quanh, sợ chúng tôi bỏ chạy. Tôi nhỏ giọng hỏi Tống Khiết: "Phải đi đâu?"

"Đại sảnh trà đạo, là nơi xưa nay dùng để quyết định mọi sự việc trong thôn." Tống Khiết nhíu mày, lo lắng lẩm bẩm: "Em lo muốn c.h.ế.t mà sao mẹ vẫn chưa thấy đâu?"

Tôi hỏi: "Cô cô đến đây thì làm được gì?"

Tống Khiết giải thích: "Trời ơi, mẹ em là gia chủ đương nhiệm của Võ Tống đấy! Có bà đến, chúng ta sẽ không bị động đến mức này."

Tôi nói với Tống Tinh Thần: "Cậu không cần đi theo chúng tôi, đi điều tra cho tôi xem tối nay có nhà ai g.i.ế.c gà không."

Thực ra, m.á.u trên hạt đào không phải m.á.u người, mà là m.á.u gà. Thủ pháp vu oan này không cao minh chút nào. Bây giờ, vừa hay tất cả thôn đều tới sảnh trà đạo, là một thời cơ tốt để điều tra manh mối.

Tống Tinh Thần gật đầu quay đi. Tôi cùng đám người tới một tiểu lâu hai tầng, phong cách cổ kính. Vừa bước vào cửa đã thấy trong phòng treo tấm bảng 'Vạn Cổ Lưu Danh'. Trưởng thôn ngồi xuống ghế chính giữa, các con cháu Tống gia đứng hai bên.

Trưởng thôn nói: "Tống Dương, khai báo hôm nay cậu đã làm gì, tại sao lại có mặt lúc nhà cháy, và hạt đào sắt tại sao lại ở trong túi cậu?"

Tôi nói: "Sáng nay, tôi, Tống Khiết và Tống Tinh Thần tới gặp Diêm bà bà, hỏi thăm về vụ án mạng mấy năm trước."

"Án mạng nào?" Trưởng thôn hỏi.

Tôi nói ra chuyện t.h.i t.h.ể trong cây đa và việc Diêm bà bà che giấu hung thủ. Tất cả đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, bàn tán ầm ĩ. Trưởng thôn đập bàn: "Đây là nơi nào? Cấm làm ồn! Tống Dương, cậu nói tiếp đi."

Tôi nói: "Tám năm trước, có một người đàn ông trong thôn giả vờ chết, có lẽ là né tránh cái gì đó. Sau khi trở về, người duy nhất biết chuyện lại sát hại anh ta, giấu t.h.i t.h.ể vào trong thân cây. Diêm bà bà và hung thủ có mối liên hệ nào đó, cho nên thay hung thủ làm hai chuyện: một là chắp vá ra một bộ hài cốt, hai là tôn cây đa thành thần thụ khiến người dân không dám tới gần."

Trưởng thôn nói: "Đây chỉ là suy đoán của cậu. Cậu làm sao lại nhận định là mưu sát?"

Tôi nghiêm mặt nói: "Nếu không phải là mưu sát, hung thủ hoàn toàn không cần làm chuyện dư thừa này. Hình dáng t.h.i t.h.ể trong cây đa hiện lên là đang ở tư thế giãy giụa, cho thấy lúc bị nhét vào, anh ta vẫn còn sống."

Vụ án này tộc trưởng ra lệnh cho tôi điều tra. Xảy ra hỗn loạn lớn như vậy mà cô cô vẫn không ra mặt, tôi mơ hồ cảm thấy trong lòng tộc trưởng và cô cô đều biết chút ít về vụ án, nhưng bởi vì nguyên nhân gì đó không tiện đứng ra, cho nên mới mượn tay người ngoài như tôi để điều tra.

Cái thôn này nhất định ẩn chứa bí mật gì đó!

Trưởng thôn trầm ngâm không nói, một người đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Đừng đánh trống lảng nữa, Diêm bà bà đâu rồi?"

Tôi đáp: " Tôi không biết, nhưng nếu để tôi điều tra, tôi có thể tìm ra bà ấy."

Người kia quát mắng: "Cậu còn giả bộ hồ đồ? Hạt đào sắt rõ ràng là ở trong người cậu, là cậu lấy nó từ bụng bà ấy!"

"Hạt đào này..."

Tôi đột nhiên cứng họng, người kia càng được đà lấn tới: "Nói mau, hạt đào này là thế nào?"

Tống Khiết lay lay cánh tay tôi, khẽ thì thầm: "Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, anh cứ nói thật đi."

Tôi lại lạnh lùng đáp: " Tôi không biết."

Người kia còn định nói thêm, trưởng thôn đã vỗ bàn: "Đủ rồi! Diêm bà bà hiện còn chưa rõ tung tích, bắt trộm phải bắt tận tay, tìm được bà ấy rồi hãy quyết định!"

Đúng lúc này, Tống Tinh Thần từ bên ngoài bước vào, trên tay xách một con gà chết. Tôi thoáng thấy liền mừng thầm. Trưởng thôn tò mò hỏi: "Tống Tinh Thần, đây là ý gì?"

Tôi giải thích: "Máu trên hạt đào là m.á.u gà, hơn nữa còn khá tươi, cho nên tôi đã bảo Tống Tinh Thần đi tìm trong thôn xem nhà ai tối nay có g.i.ế.c gà. Người g.i.ế.c gà nhất định có hiềm nghi lớn."

Sau đó, tôi quay sang hỏi Tống Tinh Thần: "Gà này là của nhà ai?"

Tống Tinh Thần nhìn một lượt quanh phòng, rồi đưa tay ra, ngón tay chỉ thẳng vào người vừa chất vấn tôi. Người đó kinh hoàng: "Trưởng thôn, bọn họ ngậm m.á.u phun người! Sao tôi có thể làm chuyện này..."

Tôi chất vấn: "Anh tên gì?"

Hắn nói lấp liếm: "Thật là hoang đường! Thế nào mà chất vấn một hồi, tội danh lại đổ lên đầu tôi? Đây đúng là gà nhà tôi, không sai, nhưng tối nay tôi uống rượu ở nhà Đại Tráng, Đại Tráng có thể làm chứng."

Một thôn dân khác bước ra xác nhận lời hắn không phải nói dối. Hóa ra hung thủ cũng rất xảo quyệt, không g.i.ế.c gà của chính nhà mình.

Tôi cầm con gà c.h.ế.t lên, vận dụng Minh Vương Chi Đồng quan sát. Miệng vết thương dính rỉ sét, bên ngoài có lớp da bị rách thành những vạt nhỏ. Có vẻ như hung khí g.i.ế.c gà là một con d.a.o cùn, đã lâu không được sử dụng. Tôi nghĩ con d.a.o này chắc chắn vẫn còn trong nhà một ai đó. Cho dù đã lau chùi kỹ lưỡng, vẫn có thể tìm thấy dấu vết.

Tôi đưa ra đề nghị: "Trưởng thôn, tôi muốn đi kiểm tra từng nhà một chút."

Trưởng thôn cau mày, người bên cạnh lại bắt đầu ồn ào: "Thằng nhóc này tự nhiên lại mượn cớ để thoái thác chuyện của mình! Rõ ràng là đang nói chuyện hạt đào, tại sao lại chuyển sang chuyện con dao? Trong thôn đều là người một nhà, chỉ có hắn là người ngoài, nhất định hắn có liên quan!"

Tôi nhất thời cảm thấy bất lực. Điều tra án sợ nhất chính là tình huống này: một vụ án rất đơn giản lại bị phán xét dựa trên mối quan hệ đối nhân xử thế, biến thành một mớ bòng bong.

Trưởng thôn vỗ bàn la lớn: "Im lặng hết! Tống Dương, trước mắt không có chứng cứ chứng minh cậu trong sạch, nếu ta thả cậu đi thì khó lòng khiến mọi người an tâm. Ta quyết định sẽ giam lỏng cậu trước, sáng mai sẽ đi xin ý kiến tộc trưởng."

Liền có hai thanh niên lực lưỡng sấn tới định bắt tôi. Tống Tinh Thần và Tống Khiết vội vàng ngăn lại trước mặt. Tống Tinh Thần lạnh lùng nói: "Ai dám động đến anh ấy?"

Đối phương siết chặt nắm đấm: "Tống Tinh Thần, ngươi ăn cây táo rào cây sung, lại giúp người ngoài chứ không giúp người cùng thôn ư?"

Một người khác hùa theo: "Đừng quên chúng ta là trưởng bối của ngươi! Ngươi dám bất kính với trưởng bối sao?"

Tôi tức giận đến nghiến răng. Cứ tiếp tục như vậy thì vụ án sẽ vĩnh viễn không thể điều tra ra, mà còn liên lụy tới mình. Tôi đột ngột phát động Minh Vương Chi Đồng. Hai người kia trông thấy ánh mắt tôi thì sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau, run lẩy bẩy nói: "Không, không thể nào... Tại sao anh ta lại có Minh Vương Chi Đồng...?"

Mọi người ai cũng kinh ngạc. Minh Vương Chi Đồng đã mấy trăm năm không xuất hiện trên người con cháu của Tống gia, gần như nó đã là một huyền thoại.

Trưởng thôn kinh sợ hỏi: "Đại chất tử, rốt cuộc cậu có lai lịch gì?"

Tôi đáp: "Trưởng thôn, tôi chỉ là một cố vấn hình sự bình thường. Chuyện trước mắt đã loạn như vậy, chi bằng đơn giản một chút, gọi điện cho cảnh sát tới điều tra manh mối đi."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 444