Lời tôi vừa dứt, cả đám người như nổ tung, không ít người lớn tiếng trách mắng tôi ăn nói hồ đồ. Tôi đành giơ tay ra hiệu, trấn an họ bình tĩnh, rồi chậm rãi giải thích.
Dựa vào kích thước hạt đào này, thực quản con người gần như không thể nào nuốt trôi được. Cho dù có cố gắng nuốt thì dị vật cũng sẽ gây bệnh biến nghiêm trọng.
Việc hạt đào sắt được chọn làm vật tín của bà cốt vốn là do vị bà cốt đời đầu tiên nghĩ ra. Nguyên nhân là do dưới thời phong kiến, địa vị của các quả phụ rất thấp hèn. Vị bà cốt đời thứ nhất, vì muốn thế hệ bà cốt sau này có thể mưu sinh, mới dựng nên một nghi thức như vậy. Thực chất, hạt đào chỉ được đeo trong người, còn nghi thức nuốt hạt đào chỉ là một màn ảo thuật để đánh lừa người phàm mà thôi.
Bí mật này được truyền từ đời này sang đời khác trong các bà cốt, nhưng người ngoài lại lầm tưởng hạt đào thật sự nằm trong bụng bà cốt. Đây chính là thủ đoạn mà kẻ thủ ác đã dụng tâm bày ra để vu oan. Tuy nhiên, điều này không thể qua mắt tôi. Đầu tiên là vết m.á.u gà trên hạt đào, sau đó là việc dạ dày của Diêm bà bà không hề có dấu vết bị mổ xẻ.
Ai là người biết hạt đào được đeo trên người Diêm bà bà? Ai có thể dễ dàng lấy nó trong tay? Chỉ có một, đó chính là Thúy Hoàn!
Thực ra, khi ở sảnh trà đạo, tôi đã linh cảm được điều này. Nhưng lúc đó, tôi không hề nghĩ Thúy Hoàn sẽ g.i.ế.c người để đổ tội, cũng không định lật tẩy cái nghi thức tưởng chừng thiện ý ấy. Nhưng giờ đây, bà ta đã là kẻ thủ ác, tôi cũng chẳng cần phải khách khí.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Thúy Hoàn. Tôi tiếp lời: "Ngoài những điều trên, tôi còn phát hiện một manh mối khác. Đó là Diêm bà bà bị thắt cổ bằng sợi băng đô buộc tóc, hung khí chắc hẳn vẫn còn nằm trên người hung thủ. Hơn nữa, trước khi chết, Diêm bà bà đã giãy giụa và cào xước tay hung thủ. Thúy Hoàn, xin bà hãy giơ tay lên cho tất cả mọi người cùng xem. Nếu trên tay bà không có vết cào nào, thì bà là người trong sạch."
Thúy Hoàn cắn chặt môi đến bật m.á.u lúc nào không hay, bà ta cố ý dùng tay áo che mu bàn tay. Sự thật giờ đã rõ như ban ngày.
Tôi cất giọng lạnh lùng: "Người trong cây đa cũng là do bà giết?"
Thúy Hoàn liều mạng lắc đầu: "Không phải tôi!"
Trưởng thôn đột nhiên quát lớn: "Thúy Hoàn, cô thật to gan, lại dám gây ra tội lớn đến vậy! Người đâu, nhốt cô ta lại, chờ tộc trưởng xử lý!"
"Chờ đã!" Một giọng nói vang lên. Tống Tinh Thần bước ra từ đám đông, tay cầm một quyển sổ.
Trưởng thôn sửng sốt: "Đó là..."
Tôi giải thích: " Tôi vừa mới nhờ Tống Tinh Thần mang gia phả của Tống gia tới đây!"
Trưởng thôn kinh ngạc: "Gia phả không được mang ra khỏi từ đường, các cậu làm sao có thể..."
Tôi nói: " Tôi sẽ tạ tội với cô cô sau."
Tôi lật cuốn gia phả ra, bất ngờ thay, Thúy Hoàn lại có hai đời chồng. Hai người chồng lại là anh em với nhau. Người chồng đầu tiên tên Tống Thanh Hà, người sau tên Tống Thanh Dương. Tống Thanh Hà c.h.ế.t tám năm trước, phía trên ghi chú là "bệnh qua đời". Còn Tống Thanh Dương thì ba năm trước đi đốn củi và c.h.ế.t ngoài ý muốn.
Tôi hỏi: "Thúy Hoàn, người trong thân cây là Tống Thanh Hà, chồng đầu của bà, đúng chứ?"
Thúy Hoàn run lẩy bẩy gật đầu: "Phải."
Trưởng thôn đột nhiên lên tiếng: "Sự thật giờ đã quá rõ ràng. Người phụ nữ này quả nhiên ác độc, không chỉ mưu sát chồng mà còn ra tay với Diêm bà bà. Người đâu, giải cô ta đi!"
Thúy Hoàn hung tợn la lên: "Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương! Hôm nay, tôi sẽ nói toàn bộ bí mật của cái thôn này ra!"
Trưởng thôn mắng: "Đừng ngậm m.á.u phun người! Người đâu, giải cô ta đi!"
Hai thanh niên bước tới khống chế Thúy Hoàn. Bà ta đột nhiên xoay người, tung một cú đá khiến một người văng ra, rồi nhanh như cắt lao về phía trưởng thôn. Trưởng thôn hốt hoảng hét lên: "Cô ta điên rồi! Mau ngăn lại!"
Một người khác xông tới, giao đấu với Thúy Hoàn vài chiêu, rồi tung một quyền đánh bay bà ta. Thúy Hoàn ôm ngực, nôn ra một búng m.á.u tươi.
Đám thôn dân lúc này mới lộ rõ bản chất, ai nấy đều là người luyện võ, tức thì chen nhau xông lên. Tống Tinh Thần cầm chuôi đao đánh trúng n.g.ự.c một người, khiến hắn lùi về sau ngã lăn ra. Tống Tinh Thần liền phất đao vạch rõ giới tuyến, không ai dám bước thêm một bước nào.
Trưởng thôn mắng: "Tống Tinh Thần, người trong nhà không được động đao kiếm, con quá trớn rồi!"
Tống Tinh Thần đáp: "Các vị chú bác, Tinh Thần xin đắc tội. Cháu làm việc theo lẽ phải, không theo tình thân. Trước khi nghi phạm nói rõ ràng, không ai được động tới bà ta!"
Trưởng thôn trách mắng: "Hỗn láo! Gia có gia pháp, người phụ nữ này tội ác tày trời, phải bị xử tội!"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn cất lên: "Nhắc tới gia pháp, còn phải do tộc trưởng quyết định!"
Sắc mặt mọi người chợt biến. Chỉ thấy Tống Hạc Đình từ trong núi bước ra. Bà không còn mặc bộ đồ nội trợ thường ngày nữa, mà thay vào đó là một bộ Hán phục đỏ thắm, tay cầm một cây giáo. Tống Khiết kích động la lên: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới!"
Tống Hạc Đình vuốt đầu con gái, rồi nhìn vòng quanh mọi người, nói: "Xin lỗi đã tới chậm trễ, phụ nữ ra ngoài quả là luôn mất thời gian. Nếu sự việc đã đến mức này, chi bằng chúng ta cùng nhau nói chuyện rõ ràng cho ra lẽ."
Sắc mặt trưởng thôn khó chịu nói: "Đương gia, chuyện này..."
Ánh mắt Tống Hạc Đình lãnh đạm đáp: "Nói với tôi vô dụng. Vụ án này tộc trưởng đã giao cho Tống Dương toàn quyền giải quyết. Tôi chỉ đến góp mặt cho có sức nặng mà thôi."
Tôi nhìn Tống Hạc Đình, khẽ mỉm cười. Rõ ràng bà biết nhưng giả bộ hồ đồ, trong thôn có bí mật, bà là gia chủ không dễ xử lý, vì vậy mới nhờ đến tôi.
Tôi nói với Thúy Hoàn: "Nói đi, nhưng tôi cảnh báo, mắt tôi có thể nhìn thấu lời nói dối, bà đừng hòng lừa được tôi."
Thúy Hoàn thở dài một tiếng rồi nói: " Tôi biết mình đã phạm tội lớn tày trời. Người sắp c.h.ế.t thì chẳng cần nói láo."
Bà ta bắt đầu kể. Thực ra bí mật này cũng không có gì quá kinh thiên động địa, đại khái là bắt đầu từ hai mươi năm trước, người trong thôn đã tự mình mang thuốc phiện chế biến từ anh túc đi bán để kiếm tiền. Việc này, rất nhiều người có mặt ở đây đều dính líu.
Mặc dù tộc trưởng đã nghiêm cấm qua những sắc lệnh gắt gao, nhưng khi lợi ích lấn át, những người dân trong thôn lại quên bẵng lời răn của tổ tiên. Ngay cả trưởng thôn, người đáng lẽ phải gương mẫu, cũng là kẻ đứng ra bắt mối với bọn trùm ma túy, hầu hết giao dịch nha phiến đều phải qua tay ông ta.
Vốn dĩ, chuyện này chỉ là một vết nhơ nhỏ trong thôn, ai ngờ, tám năm về trước, một bi kịch khác lại ập đến. Lúc đó, Thúy Hoàn lại lén lút tư tình với em chồng, Tống Thanh Dương. Chuyện tày trời khó lòng che giấu, Tống Thanh Hà lờ mờ nhận ra điều bất thường, dù chưa biết "gian phu" là ai, nhưng hắn ta đã ra tay đánh đập Thúy Hoàn không thương tiếc.
Chứng kiến cảnh đó, Tống Thanh Dương không thể nhẫn nhịn thêm. Trong đầu hắn nảy ra một kế độc, "mượn d.a.o g.i.ế.c người". Hắn thì thầm kế hoạch tàn độc ấy vào tai Thúy Hoàn. Người đàn bà sợ hãi tái mặt, thốt lên: "Chẳng phải như vậy sẽ biến chúng ta thành Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh trong Thủy Hử sao?"
Nhưng dưới lời lẽ xúi giục và thao túng của Tống Thanh Dương, cuối cùng Thúy Hoàn cũng d.a.o động. Bởi vì Tống Thanh Hà tính khí nóng nảy, thường xuyên uống rượu say rồi thượng cẳng tay hạ cẳng chân với vợ. Đỉnh điểm là một lần, khi Thúy Hoàn đang mang thai, Tống Thanh Hà đã tàn nhẫn đạp ngã bà ta xuống đất, khiến bà sinh non và vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.
Người em Tống Thanh Dương dựng lên một khách hàng giả mạo từ Hong Kong, mua nha phiến của Tống Thanh Hà với giá cao. Tất nhiên, trưởng thôn cũng không thoát khỏi vòng xoáy tham lam này. Cả hai đều mờ mắt trước món lợi khổng lồ, chuyển giao hai mươi ký nha phiến cho Tống Thanh Dương. Ít lâu sau, hắn thông báo rằng "khách hàng" đã cao chạy xa bay.
Hai mươi ký nha phiến này vốn dĩ đã có người đặt mua từ trước, một tay có m.á.u mặt trong giới xã hội đen. Tống Thanh Hà tính toán bán với giá thật cao, rồi mua lại hai mươi ký khác từ nơi khác để trả cho đối tác. Nhưng giờ đây hàng hóa đã không cánh mà bay. Nếu đến ngày giao mà không có, đối phương chắc chắn sẽ tìm đến tận nơi để tính sổ, đòi nợ máu.
Tất nhiên người nhà họ Tống chẳng ngán chuyện động chân động tay, nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn lại nằm ở chỗ, toàn bộ việc buôn bán nha phiến đều là che giấu tộc trưởng và gia chủ một cách kỹ lưỡng. Nếu mọi chuyện vỡ lở, tất cả bọn họ khó lòng thoát khỏi sự trừng phạt của gia pháp.
Trưởng thôn lập tức chối bỏ mọi trách nhiệm, toàn bộ gánh nặng đổ ập lên đầu Tống Thanh Hà. Thúy Hoàn liền đề xuất một kế hoạch tàn độc: giả c.h.ế.t để trốn nợ. Tống Thanh Hà không chút do dự mà chấp thuận. Thế nhưng, đến c.h.ế.t hắn cũng chẳng thể ngờ được, mình đã tự bước chân vào cái bẫy c.h.ế.t người do chính người vợ đầu ấp tay gối và em trai ruột mình bày ra!