Âm Phủ Thần Thám

Chương 455

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bước ra bên ngoài, tôi thấy cô gái vừa bị mình đánh nằm bất động trên đất, cơ bắp cũng không còn co giật. Lòng tôi dấy lên sự kinh ngạc: chẳng lẽ vừa rồi tôi ra tay quá mạnh, đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta rồi sao? Nhưng với kiến thức về cơ thể người, nếu chỉ muốn đánh ngất một người, tuyệt đối sẽ không chết. Hơn nữa, ban nãy tôi đánh cô ta cũng không hề dùng hết sức.

Đến gần quan sát kỹ hơn, tôi phát hiện mép cô ta sùi bọt trắng. Lập tức, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Rõ ràng đây là dấu hiệu trúng độc, và trên cổ cô ta còn có một cây kim nhỏ xíu. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy trên ngọn cây dường như có một bóng người đang ngồi xổm, một đoạn ống trúc nhỏ lấp ló sau tán lá. Kẻ này chính là người đã hạ thuốc mê tôi lúc trước. Có vẻ hắn cố tình chờ tôi đến kiểm tra t.h.i t.h.ể để ra tay ám toán.

Dù trong bóng tối mịt mùng, mắt tôi vẫn tinh tường như ban ngày. Tống Thế Siêu đã chết, Tinh Thần lại biệt tăm, tôi chỉ còn cách tự lực cánh sinh. Nếu lại trúng thuốc mê lần nữa, tôi sẽ hoàn toàn phó mặc số phận cho kẻ khác.

Không biến sắc, tôi khẽ khàng nhặt hai viên đá, một viên nhét sâu vào túi, một viên nắm chặt trong lòng bàn tay.

Từ từ tiến lại gần, tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đầu ống trúc ẩn sau tán lá rậm rạp. Khi sắp chạm tới, tôi cố ý giẫm chân thật mạnh, giả vờ như vẫn đang bước đi thản nhiên. Trong màn đêm đặc quánh, lá cây xao động, có vẻ như tên kia đang điều chỉnh tư thế để chuẩn bị.

Hắn đứng trên cành cây, tôi đại khái có thể hình dung ra vóc dáng và vị trí đầu hắn. Tôi chậm rãi giơ tay, rồi bất thình lình ném thẳng về phía đầu tên đó. Kẻ kia giật mình, một tia sáng lạnh lẽo loé lên từ ống trúc. Lần này tôi đã chuẩn bị trước, né được mũi kim trong gang tấc. Viên đá thì văng trúng cơ thể hắn.

Một người gầy nhẳng như con khỉ rơi xuống, cả người vẽ đầy màu ngụy trang, mặt đeo một chiếc kính nhìn xuyên đêm. Thân thủ kẻ này vô cùng nhanh nhẹn, đang rơi giữa chừng đã túm lấy một cành cây, lơ lửng giữa không trung. Hắn ngửa cổ, lại thổi một cây phi châm lao thẳng về phía tôi.

Thật may mắn là khoảng cách khá xa, tôi có thừa thời gian để phản xạ, né người sang một bên. Cây kim găm vào vạt áo, nước thuốc độc ngấm nhanh chóng ra xung quanh.

Gã kia tự biết bị lộ, đầu lưỡi hắn khẽ động, một cái ống nhỏ khác bật ra từ khoang miệng. Trong lòng tôi thầm chửi thề, c.h.ế.t tiệt, hắn còn mang theo "máy lắp đạn tự động" à?

Ám khí của hắn có vẻ là một đoạn ống trúc nhỏ chứa đầy phi châm, hai đầu được bọc bằng giấy, giấu kín trong quai hàm hoặc hốc răng, b.ắ.n một phát là gần như có thể b.ắ.n tiếp ngay lập tức.

Tôi luồn lách bỏ chạy theo hình zigzag, hai mũi kim tử thần thoáng sượt qua người tôi. Cứ tưởng chạy ra khỏi rừng cây thì hắn sẽ không đuổi nữa, nhưng quay đầu nhìn lại, tên kia với tấm lưng sơn xanh như một mảng rêu phong, nằm sấp như con cóc, dùng tứ chi bò sát mặt đất, tốc độ lại vô cùng nhanh.

Hắn bò không hề gây ra tiếng động, giữa sự tĩnh mịch hoang vu này càng trở nên quỷ dị.

Tên này rất gầy, tay chân cân đối một cách bất thường, thoạt nhìn như con vượn, hiển nhiên cực kỳ thiện chiến trong việc leo trèo. Tôi nhớ thời phong kiến có một loại sát thủ đặc biệt như vậy, gọi là Vực Nhân. Bọn họ có thể không gây tiếng động lẻn vào bất kỳ nơi nào, dùng kim châm ám sát mục tiêu.

Do hành tung quỷ dị, Vực Nhân sống cô độc, không giao du với ai, thậm chí bị người đời coi là yêu quái. Thành ngữ "Hàm Sa Xạ Ảnh" cũng từ bọn họ mà có. Còn có chiêu ẩn nấp dưới mặt nước để ám sát mục tiêu cũng là một tuyệt kỹ của họ, khá giống với ninja Nhật Bản, nhưng lịch sử của Vực Nhân có từ thời Đông Hán, sử sách có ghi lại, Lữ hoàng hậu đã từng thuê Vực Nhân ám sát Hàn Tín.

Đúng là có thưởng lớn ắt có kẻ liều mạng, loại sát thủ thất truyền đã lâu này, vì tiền mà cũng rời núi bắt tôi.

Vực Nhân cứ bám sát theo tôi, không vội vàng quật ngã. Tôi nhanh, hắn nhanh; tôi chậm, hắn chậm, rõ ràng chỉ muốn bám dính không buông. Chờ tới lúc tôi không chạy nổi nữa, hắn đột nhiên chuyển đầu lưỡi, ngồi chồm hổm như con cóc, thổi ra một phi tiêu.

Tôi lập tức né qua một bên. Do quán tính quá lớn, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn, chuẩn bị phát động Minh Vương Chi Đồng, nào ngờ hắn lại nhảy đi như một làn khói, rút mình vào giữa một lùm cây ven đường quốc lộ. Màu sắc trên lưng hắn hòa vào cây cỏ, cứ như thể tan biến vào không trung trong chớp mắt.

Tôi vội vàng lùi về phía sau, mắt quan sát bụi cây không rời, tai dỏng lên, lắng nghe từng tiếng gió thổi cỏ lay dù nhỏ nhất.

Đúng lúc này, vút một tiếng, tôi hoàn toàn không nhìn thấy phi châm. Lòng hoảng hốt, theo bản năng né về một bên. Dưới chân có gì đó hắt vào, giống như bị cát ném trúng. Cúi đầu nhìn thì thấy một bên giày có găm cây kim. Thật may mắn chó ngáp phải ruồi, mũi phi châm chỉ sượt qua, găm thẳng vào mũi giày.

Tôi thầm cảnh cáo bản thân, lúc này nhất định không được hoảng hốt. Ngoại trừ thổi phi châm, Vực Nhân không còn chiêu độc nào khác. Chỉ cần né được phi châm, tôi sẽ an toàn.

Tôi và hắn giằng co nửa tiếng đồng hồ, có lẽ đạn dược của hắn đã cạn, Vực Nhân chưa b.ắ.n tiếp phát nào. Đúng lúc này thì trên đường có một chiếc xe lái tới, hai người đàn ông xuống xe, nói chuyện với nhau. Âm thanh trong đêm hoang vắng nghe rất rõ ràng.

"Tên đó đang ở đây sao?"

"Vị trí cuối cùng xác định chính là chỗ này, không sai. Ha ha, chẳng ngờ hai mươi triệu lại kiếm được dễ dàng thế này, đúng là quá hời!"

"Rốt cuộc là tên biến thái nào lại bỏ ra 20 triệu chỉ để mua một cái mạng?"

"Mối thù sâu đậm chăng? Mà mày quan tâm làm quái gì, thế giới của người giàu, chúng ta sao mà hiểu nổi."

Từ cuộc nói chuyện này, tôi biết được mấy tin tức quan trọng: tiền thưởng tiếp tục tăng, và tại sao bọn họ có thể định vị chính xác vị trí của tôi. Chẳng lẽ là điện thoại di động?

Chẳng trách các băng nhóm tội phạm không ngừng đổ về đây, thì ra chúng có hệ thống định vị điện thoại. Tôi quả thực đã đánh giá thấp vấn đề này.

Hai kẻ vừa tới chắc cũng chỉ là loại tép riu. Vút một tiếng, một trong hai kêu lên: "Sao thế nhỉ, mùa này mà cũng có muỗi?"

"Quái lạ, sao đầu ta choáng váng như vậy?"

Hai tiếng bịch bịch vang lên, cả hai ngã ra đất. Thì ra Vực Nhân không muốn người ngoài cướp mất con mồi của mình, dùng phi châm hạ gục gọn gàng. Tôi thầm nghĩ, thế mà hay, giờ thì coi như tôi tạm an toàn, có Vực Nhân làm vệ sĩ bất đắc dĩ.

Việc cần kíp trước mắt là phải hủy chiếc sim. Tôi lui về phía sau mấy bước, lấy điện thoại ra, định mở nắp thì có cuộc gọi tới, là số ẩn danh.

Tôi do dự, rồi nhấn nút nghe, mắt vẫn không dám rời khỏi bụi cây lùm xùm trước mặt.

"Xin chào, thám tử đại tài Tống Dương!" Trong điện thoại vang lên một giọng nói ung dung, trầm ổn, giọng người đàn ông trung niên nghe vô cùng cuốn hút.

"Ông là ai?" Tôi lạnh lùng hỏi.

"Đã hơn mười tiếng kể từ khi ta bày ra bất ngờ này cho ngươi, vậy mà ngươi vẫn trụ được lâu đến thế, quả thật đáng khen." Trong điện thoại vang lên tiếng vỗ tay khe khẽ: "Để ta tự giới thiệu một chút, ta chính là Hoàng Tuyền, kẻ đã mua xương của ngươi."

Tôi cười lạnh: "Lại là một con ch.ó của Giang Bắc Tàn Đao sao? Xem ra ngươi là một con ch.ó rất thích xương."

"Ngươi rất nhạy bén, không tệ chút nào. Ta với Thuần cẩu sư là đồng nghiệp, cũng là bạn bè thân thiết. Nghe nói ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, nên cấp trên phái ta đến gặp gỡ ngươi." Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẩy: "Sau này mong thám tử Tống Dương chiếu cố nhiều hơn!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 455