Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, lại là người của Giang Bắc Tàn Đao. Cảnh sát không công khai nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thuần cẩu sư, xem ra chúng tính món nợ này lên đầu tôi.
Siết chặt lấy điện thoại, tôi nói: "Chẳng lẽ xương của ta lại có ý nghĩa quan trọng gì với ngươi sao? Ta cũng chẳng phải loại người hiếm có, xương càng chẳng có giá trị y học, chứ đâu phải xương bằng chất liệu đặc biệt gì."
Hoàng Tuyền trầm giọng nói: "Thám tử Tống Dương, ngươi hỏi sai câu rồi. Đừng hỏi nó mang lại lợi ích gì, mà hãy hỏi, sau khi có được nó, ta sẽ làm gì ngươi."
Tôi không kiềm được bèn mắng: "Đừng có vòng vo tam quốc!"
"Chờ cái xương đầu tiên vào tay ta, ta sẽ treo thưởng tiếp cái xương thứ hai của ngươi, cứ như vậy cho tới khi ngươi chỉ còn lại một cái xác không xương mềm oặt. Ha ha, ta thật sự nóng lòng chờ đợi đến ngày nhìn thấy ngươi trong bộ dạng thảm hại đó!"
Dứt lời, trong điện thoại lại vang lên một tràng cười điên dại, khiến tôi sởn gai ốc. Nhẩm tính sơ qua, tôi phải mất đến mấy chục cái xương mới c.h.ế.t được, cực hình này sẽ tiêu tốn hơn trăm triệu tệ. Xem ra gã này, bất kể về tiền tài hay mức độ biến thái, đều vượt xa người thường.
Tôi ngắt máy, rút sim ra bẻ gãy. Đúng lúc này, một chiếc taxi từ xa chạy tới, tốc độ không nhanh lắm. Tôi nhận ra đây là cơ hội vàng để thoát khỏi Vực nhân, liền vội vã lao về phía trước. Bụi cỏ liền phát ra tiếng động, Vực nhân bắt đầu chạy theo, vèo một cái, mũi phi châm đã vọt tới.
Nhưng bởi cả hai đều đang ở trạng thái di chuyển, một châm này không thể trúng đích. Thấy tôi sắp tiếp cận chiếc taxi, Vực nhân sốt ruột, bất ngờ nhảy vọt ra khỏi bụi cây, chặn đứng đường đi, miệng vẫn ngậm ống trúc. Tôi dồn sức phát động Minh Vương Chi Đồng, Vực nhân giật mình, hít một hơi thật sâu, không ngờ lại hít luôn cây châm vào cổ họng, ôm cổ lăn lộn trên mặt đất.
Vừa dùng xong Minh Vương Chi Đồng, tôi đã thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất dưới chân dường như cũng đang chao đảo.
Cả ngày chưa ăn uống gì, cộng thêm việc mất máu, cơ thể tôi đã suy kiệt đến cùng cực, hoàn toàn không thể tiếp tục sử dụng Minh Vương Chi Đồng nữa.
Đi ngang qua Vực nhân, tôi thò tay lấy một thứ gì đó, rồi lập tức chạy ra đường, ra sức vẫy chiếc taxi. Xe nháy đèn hai cái rồi dừng lại. Bác tài xế là một người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu, nói bằng giọng Phúc Kiến: "Anh bạn, muộn thế này rồi còn muốn đi đâu?"
Tôi suy nghĩ, hiện giờ đang mất liên lạc với Tống Tinh Thần, nhưng về tìm hắn thì quá nguy hiểm, dù sao đám tội phạm này cũng chỉ nhắm vào tôi. Vì vậy, phương án tốt nhất là rời khỏi nơi hoang vắng này, trực tiếp vào thành phố tìm cảnh sát.
Tôi nói: "Đưa tôi tới thành phố Kiến Dương."
Bác ấy lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được, chỗ này núi rừng hoang vắng thế này, làm sao tôi dám tùy tiện cho ai lên xe. Tôi còn phải về nhà nữa, cậu tìm người khác đi vậy."
Dứt lời, bác ấy định lái xe đi. Tôi vội chặn trước đầu xe, xuất trình giấy chứng nhận, rồi bịa ra một nhiệm vụ đang khẩn cấp chấp hành. Đến lúc này, bác tài xế mới chịu tin tôi không phải kẻ xấu và cho tôi lên xe.
Lên xe, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác toàn thân mỏi rã rời. Bác tài xế đưa một chai nước cho tôi, nói: "Đồng chí cảnh sát, uống hớp nước đi."
"Cảm ơn!"
Tôi mở nắp. Mặc dù khát khô cổ, nhưng không dám uống ngay. Lúc này, bác tài liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, ánh mắt có vẻ hơi lạ lùng. Lập tức, tôi đổ một ít nước trong chai xuống đất, vặn nắp rồi trả lại cho bác ấy.
Chiếc taxi chạy rất nhanh trên đường. Sự im lặng bao trùm trong xe khiến tôi cảm thấy bất an. Có lẽ là tôi quá đa nghi, gương mặt bác tài xế rõ ràng rất hiền lành, nhưng tôi cứ thấy có gì đó là lạ.
Bác ấy mở bộ đàm, tán gẫu cùng đồng nghiệp. Chủ yếu là đồng nghiệp nói, bác ấy chỉ thuận miệng đáp theo. Đi qua mấy giao lộ, tôi dần nhận ra quy luật, lạnh lùng nói: "Mỗi lần đi qua một giao lộ, bác đều nói vài câu, có lúc chỉ hai chữ, lúc thì ba chữ. Thật ra bác đang ngầm báo hiệu cho đồng bọn đúng không? Chiêu này chẳng có gì mới lạ, tôi từng dùng rồi."
Bác tài xế vẫn tỏ ra ngơ ngác hỏi lại: "Cậu em, cậu đang nói gì thế?"
Tôi nói: "Bác cũng tới đây vì món tiền thưởng đúng không?"
Liếc qua kính chiếu hậu, khóe mắt bác tài xế khẽ giật một cái, miệng vẫn chối bai bải: "Cậu có bị sao không đấy? Sao tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì?"
Tôi nói: "Cứ cho là tôi đa nghi đi, dừng xe, tiền tôi sẽ trả đủ."
"Chuyện này lại không do ngươi quyết định!" Bác tài xế cười lạnh, đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc xe rồ lên, tăng tốc đột ngột, khiến tôi như bị dán chặt vào ghế.
Bác tài xế nói: "Vừa nãy nước mà ngươi uống có thuốc mê đấy. Ngươi có cảm thấy đầu mình nặng trĩu không? Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, khi tỉnh dậy ta đảm bảo không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả."
Tôi lạnh lùng: "Ngươi nghĩ ta đã uống thật sao?"
"Uống thật hay không không quan trọng. Bây giờ xe đang chạy 100km/h. Ngươi mà có bất kỳ hành động chống cự nào, chiếc xe sẽ lập tức mất lái, cả hai chúng ta đều chết." Bác tài xế cảnh báo.
Tôi chỉ vào cánh tay phải của mình, hỏi: "Đến đây vì thứ này đúng không, giờ nó đáng giá bao nhiêu?"
"Mày cũng hiểu chuyện phết nhỉ, hai mươi lăm triệu, chà chà, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người tình nguyện bỏ ra nhiều tiền đến vậy chỉ để mua một cái xương."
Tôi lập tức nhận ra cơ chế đẩy giá: cứ sau một tiếng, giá sẽ tăng thêm một triệu, và mỗi khi có một nhóm thất bại, giá cũng sẽ nhảy vọt. Giờ tôi đã chạy trốn được mười tiếng đồng hồ, và trước sau đã có tổng cộng năm nhóm đến săn lùng mảnh xương của tôi.
Tôi rút ra một vật, là thứ lấy được trên người tên Vực nhân: chiếc túi da nhỏ hắn mang bên mình, bên trong chứa đầy những ống kim.
Những ống kim này có hai màu, một loại màu xanh, một loại màu đỏ. Tôi đã để ý mấy tên Vực nhân thường ngậm ống màu xanh, có lẽ đó là thuốc mê.
Tôi ngậm một ống màu xanh vào miệng, thổi phốc một cái vào gáy tên tài xế. Hắn khẽ rên lên, ôm cổ quát: "Mày làm cái quái gì vậy?"
"Gậy ông đập lưng ông thôi, mày đã trúng thuốc mê rồi, lát nữa sẽ lăn ra ngủ lịm." Tôi đáp lời.
"Mày có biết tình hình hiện tại không hả? Người đang cầm lái là tao!" Tên tài xế gằn giọng.
"Mày sẵn lòng hi sinh mạng mình vì hai mươi lăm triệu, để đồng bọn kiếm tiền à? Nhưng kẻ mua mảnh xương lại không muốn cái mạng của tao. Nếu tao chết, mảnh xương sẽ chẳng còn giá trị, cái c.h.ế.t của mày cũng vô nghĩa!" Tôi nhấn mạnh từng chữ.
"Muốn so độ độc ác?" Tên tài xế gầm lên: "Ông đây còn ác hơn mày nhiều!"
Hắn đạp mạnh ga, tốc độ xe vọt lên 120km/h. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều loại tội phạm, nhìn qua cũng biết tên này không phải loại cướp của g.i.ế.c người gì, cùng lắm là lừa đảo kiếm cơm. Đến con kiến còn biết quý trọng tính mạng, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ phí mạng mình. Bởi vậy, dù đang đánh cược với hắn, tôi vẫn nắm chắc phần thắng trong tay.
Dần dần, tên tài xế bắt đầu không cầm cự nổi, đầu gật gà gật gù. Xe lạng lách đánh võng đầy nguy hiểm trên đường, cũng may mà chẳng có chiếc xe nào khác trên con đường mòn vắng vẻ này. Tên tài xế ra sức lắc đầu, tự vỗ vào mặt, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Tốc độ xe từ từ giảm xuống, cuối cùng dừng lại bên lề đường. Tên tài xế thều thào không rõ lời: "Thằng nhóc con, coi như mày lợi hại!"
Sau đó, gã ngã gục xuống vô lăng.