Âm Phủ Thần Thám

Chương 457

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi đẩy tên tài xế ra ngoài, kéo gã vào vệ đường. Chiếc điện thoại đặt trên giá của hắn đang mở bản đồ, hệ thống định vị GPS cho thấy có ba chiếc xe khác đang chạy về hướng này.

Nếu tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhất định sẽ chạm mặt đám người kia. Cách an toàn nhất bây giờ là quay về nơi mới giằng co với Vực nhân, hội họp với Tống Tinh Thần trước rồi mới tính cách rời khỏi đây.

Tôi lấy thẻ SIM điện thoại của tên tài xế ra bẻ gãy, sau đó cởi áo ngoài và mũ của gã, khoác lên người để đóng giả. Tiếp đó, tôi ngồi vào ghế lái, cho xe chạy theo trí nhớ của mình.

Trong hộc đựng đồ có một chai nước lọc chưa mở. Tôi cầm lên nhìn một chút, xác định bên trong không bị bỏ thêm gì, mới mở ra tu một hơi dài. Nước mát chảy qua cổ họng khô khốc, xuống đến dạ dày, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Tôi tắt đèn xe, lái đi trong màn đêm tăm tối, vừa đi vừa tìm chỗ nghỉ tạm. Tôi không chắc chắn phạm vi tác động của thiên kim dịch cốt lệnh, nhưng với việc tiền thưởng ngày càng tăng, sẽ càng có những tên tội phạm nguy hiểm cấp cao hơn tới tìm mình.

Thể lực của tôi cùng lắm chỉ có thể chịu đựng tới khi trời sáng, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp phá vòng vây, rời khỏi nơi hoang vắng này mới thực sự an toàn.

Nửa tiếng sau, tôi quay lại nơi đã đánh nhau với Vực nhân. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Tôi dừng xe, định sẽ xử lý tên Vực nhân một chút, ít nhất là trói chặt gã lại.

Tôi men theo đường cũ vòng vèo, Vực nhân đang nằm gục trong bụi cây cao nửa người. Vừa tới gần, tôi chợt ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Trước mặt giống như có một người tay cầm vũ khí sắc bén, tôi sợ hãi đứng lại, xoay người định rời đi.

Người kia rất nhạy bén, đuổi theo cực nhanh. Tôi quay đầu định dùng Minh Vương Chi Đồng, thì phát hiện tay hắn đang cầm là Đường Đao, Tống Tinh Thần!

Lúc đó tôi kích động tới mức suýt nữa thì nhảy chồm lên ôm lấy anh ta, dĩ nhiên tôi biết làm như vậy không hay lắm cho nên vẫn kìm lại được. Tống Tinh Thần hỏi: "Tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ? Tôi yên tâm rồi!"

Thì ra anh ta lần theo ám hiệu của Tống Thế Siêu tới đây. Tên Vực nhân vừa tỉnh lại, anh ta không chút khách khí mà tặng một đao.

Tôi nói: "Tống Thế Siêu c.h.ế.t rồi."

Tống Tinh Thần giật mình: "Chỗ này không nên ở lâu, vừa đi vừa nói."

Tôi lắc đầu: "An táng Tống Thế Siêu đã, anh ấy đang ở trong căn nhà hoang gần đây."

Chúng tôi quay về nhà hoang, dọc đường đi vô cùng thận trọng, bây giờ tôi như chim sợ cành cong vậy. Cũng may t.h.i t.h.ể Tống Thế Siêu không bị ai động vào. Tôi chọn một nơi đất xốp, chôn cất anh ấy. Tôi tìm một tấm ván cắm lên mộ làm bia.

Tôi muốn đốt chút tiền vàng cho anh ta, nhưng sợ ánh lửa sẽ thu hút tội phạm cho nên chỉ dám gấp lại, xếp trước mộ phần.

Tống Tinh Thần nói: "Hay là khắc cái tên đi, thứ nhất là để Võ Tống có thể mang t.h.i t.h.ể hắn về, thứ hai là tránh đám tội phạm tới đây nếu thấy mộ phần vô danh, có thể sẽ đào lên kiểm tra một chút."

Tôi thấy có lý, gật đầu. Tống Tinh Thần rút đao ra, khắc vào tấm ván mấy chữ: "Mộ Tống Thế Siêu."

Hai chúng tôi quay lại xe, trao đổi tin tức lẫn nhau. Thì ra hồi chiều Tống Tinh Thần đánh nhau với gã cơ bắp thì tiếng s.ú.n.g đã hấp dẫn một nhóm tội phạm khác tới. Lang Vương thì thấy đàn em c.h.ế.t nên nóng m.á.u quay lại, ba nhóm tội phạm liền đấu đá lẫn nhau. Tống Tinh Thần nhân cơ hội đó thoát thân, nhưng tìm tôi phải mất kha khá thời gian.

Tôi nói: "Gã cơ bắp đó nhìn khá quen, hình như cũng là một tội phạm trốn nã, có điều tôi không nắm rõ tình hình vùng duyên hải này."

Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định sẽ lái xe suốt đêm đến thành phố Kiến Dương. Từ đó, cả hai sẽ bắt xe khách hoặc tàu hỏa để nhanh chóng rời khỏi Phúc Kiến. Chúng tôi lên xe, không dám bật đèn để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Suốt quãng đường dài, không ai nói lời nào, chỉ có cảnh vật hai bên cứ thế lùi dần về phía sau. Khi đến một giao lộ, đột nhiên một luồng ánh sáng chói lòa từ phía đối diện chiếu thẳng vào, khiến mắt tôi bị lóa, nhất thời không nhìn rõ gì.

Mắt tôi còn chưa kịp hồi phục, đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú chói tai. Tôi cố dụi mắt, lờ mờ trông thấy phía trước là một chiếc Jeep đen sì, đang hung hăng lao thẳng về phía chúng tôi.

“Chết tiệt!” Tôi quát lên một tiếng, vội xoay tròn vô lăng, đạp phanh lùi xe về phía sau. Chúng tôi bị chiếc Jeep ép lùi liên tục. Tống Tinh Thần thốt lên: “Là gã cơ bắp! Hắn biết con đường này là lối thoát duy nhất, nên đã chặn đầu ở đây.”

Tôi nghiến răng ken két, nói: “Nếu đúng là Hoàng Tuyền không muốn tôi chết, thì cứ đ.â.m quách đi!”

Tôi giật cần số, đạp ga hết cỡ, lao thẳng về phía chiếc Jeep. Chiếc Jeep kia cũng gầm lên như một con trâu đực đang nổi giận, bánh sau quét trên đất cuộn lên khói mù, rồi cũng lao tới. Hai chiếc xe lao vào nhau với tốc độ chóng mặt, đây là một cuộc đánh cược sinh tử: hoặc là cả hai cùng chết, hoặc là một bên phải chịu thua.

Tim tôi đập cuồng loạn trong lồng ngực. Ánh mắt Tống Tinh Thần lại tỉnh táo đến lạ lùng, nhìn thẳng về phía trước. Ánh đèn pha của chiếc Jeep đã càng ngày càng gần, che phủ hoàn toàn tầm mắt chúng tôi.

Ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng sắp va chạm, đột nhiên chiếc Jeep đánh lái gấp sang bên trái, lao thẳng xuống vệ đường. Tôi vô cùng phấn khích, đạp mạnh chân ga lao vút về phía trước, trong lòng cảm thấy thật đã đời. Nhưng bất ngờ, một tiếng “phốc” vang lên, chiếc xe của chúng tôi lắc lư dữ dội. Sau đó, phía dưới gầm xe phát ra tiếng ma sát chói tai, hai bên hông xe như bốc cháy, tia lửa b.ắ.n ra tung tóe.

Tống Tinh Thần quay đầu nhìn lại, gằn giọng: “Khốn kiếp, hắn rải chông sắt giữa đường.” Bánh xe đã xẹp lép, biến dạng hoàn toàn, không thể lái tiếp được nữa. Tôi vội đạp phanh. Xe còn chưa dừng hẳn, Tống Tinh Thần đã đạp cửa lao ra. Tôi cũng vội vàng xuống xe. Anh ấy ngoắc tay ra hiệu, nói: “Chạy mau, gã kia đang đuổi theo!”

Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy trối chết. Chỉ một lát sau, tiếng động cơ ầm ầm đã lao tới rất gần. Tôi thấy chiếc Jeep tông mạnh khiến một chiếc taxi bay văng xa, cứ như một chiếc xe tăng đang đuổi theo sau. Gã cơ bắp ngồi bên trong xe, trông giống hệt một Rambo, đầu quấn khăn rằn, miệng ngậm điếu xì gà, thò một khẩu SMG ra ngoài cửa kính.

Một loạt đạn xả xiên xuống mặt đất. Tiếng va chạm nghe không giòn giã, cứ như thứ gì đó mềm mại. Một viên đạn văng trúng người tôi, hóa ra đó là đạn cao su.

Tống Tinh Thần rút đao, ném vỏ xuống đất: “Thiếu gia, để tôi che cho cậu!”

Tôi không trả lời. Chỉ thấy anh ấy nhảy vọt lên thật mạnh, đáp thẳng xuống đầu chiếc Jeep, rồi nhảy tiếp lên nóc xe. Một tay anh ấy bám chặt vào thành xe, tay kia cầm đao đ.â.m thẳng xuống phía dưới.

Chiếc Jeep đánh võng liên tục trên đường. Tống Tinh Thần như thể mọc rễ trên đó, bất kể đối phương làm gì cũng không chịu buông bỏ. Gã cơ bắp đổi sang một khẩu s.ú.n.g khác, ngắm lên nóc xe, bóp cò. Vài tiếng “đoàng đoàng” vang lên, nóc xe xuất hiện mấy lỗ đạn.

Nhanh nhẹn né đạn, Tống Tinh Thần một tay nắm chặt giá hành lý, cơ thể anh ấy văng sang một bên, treo lơ lửng bên hông xe. Tôi nhìn cảnh tượng đó mà toát mồ hôi lạnh, nhưng chẳng thể làm được gì.

Đúng lúc này, từ phía xa có ánh đèn xe đang lao đến gần. Chỉ thấy một chiếc mô tô đang phóng tới...

Âm Phủ Thần Thám

Chương 457