Âm Phủ Thần Thám

Chương 498

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Những người khác cũng dần nhận ra điều này. Băng Tâm lên tiếng: "Giáo viên thể dục vừa gặp chúng ta ngoài cổng chính là hung thủ sao?"

"Không sai, chính là hắn. Tất cả chúng ta đều đã bị hắn chơi xỏ!" Tiểu Đào tức giận nói.

Tông Tinh Thần chẳng nói chẳng rằng, đột ngột lao ra cửa. Tôi gọi cũng không kịp, chỉ thấy anh ta trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, khiến vị quản lý kia cũng phải đứng hình.

Qua lời vị quản lý, tôi nắm được một số thông tin cơ bản về thầy Cổ. Tên đầy đủ của hắn là Cổ Sung, thường ngày khá ít nói, hết giờ làm liền cắp cặp rời đi, không hề có bạn bè gì.

Những chuyện khác vị quản lý cũng không biết rõ, nhưng không sao, lát nữa chúng tôi sẽ đích thân đến trường trung học mà hắn từng theo học.

Tôi đưa bức ảnh Kha Văn Viễn cho vị quản lý xem và hỏi: "Anh có biết người này không?"

Vị quản lý khẽ cau mày, vẻ mặt khó chịu: "Làm sao tôi có thể quen thể loại người như vậy trong xã hội này được?"

Tôi bật cười: "Quả nhiên là giáo viên, nói dối cũng tự nhiên đến vậy. Nói thật đi!"

Vị quản lý lúng túng gãi má, thành khẩn khai báo. Hóa ra trong trường từng có một số nữ sinh hư hỏng, kết giao với đám côn đồ bên ngoài để hành nghề mại dâm. Sau đó có người tố giác, và ngoài những nữ sinh đó ra, các "khách hàng" từng "chiếu cố" chúng cũng lần lượt bị phanh phui, trong đó có cả Kha Văn Viễn.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng nhà trường. Cộng thêm việc phụ huynh không muốn tương lai con gái mình bị hủy hoại, kết quả là mọi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cứ thế bị bưng bít. Nhà trường sau đó đã tăng cường quản lý, loại bỏ triệt để vấn nạn này.

Tiểu Đào cười khẩy: "Gian dâm ấu nữ, khung hình phạt từ ba đến mười năm, hơn nữa xử lý rất nghiêm. Chuyện này đâu có nhỏ. Trường các anh đúng là 'ghê gớm' thật, một chuyện tày trời như vậy mà cũng che giấu được!"

"Chúng tôi cũng chỉ là vì muốn nghĩ cho tương lai của bọn trẻ. Những cô bé còn nhỏ dại như vậy, lại bị kẻ xấu dụ dỗ, sau này lớn lên làm sao mà tìm được công việc, làm sao mà lập gia đình được chứ?"

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Tiểu Đào nhếch mép: " Đúng là một phen 'khổ tâm' cho quý vị nhỉ."

Trường học là một môi trường khép kín đặc thù, cộng thêm quan niệm bảo thủ của giới giáo viên, nên rất dễ biến thành nơi che giấu tội lỗi. Những chuyện như bắt nạt hay mại dâm, chỉ khi bị làm lớn chuyện, người ngoài mới có thể biết được.

Tiểu Đào bảo Vương Nguyên Thạch ở lại bảo vệ hiện trường, chờ lực lượng cảnh sát đến. Lúc chúng tôi sắp rời đi, vị quản lý còn dặn dò kỹ lưỡng, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện hôm nay, sợ sẽ ảnh hưởng đến số lượng học sinh đăng ký nhập học.

Tống Tinh Thần vẫn chưa quay lại. Chúng tôi liền đến trường Anh Kiệt trước. Khi tìm đến ban giám hiệu, đúng như dự đoán, tất cả đều lên tiếng phủ nhận những sự việc xảy ra năm xưa. Tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã biết họ đang nói dối.

Những chuyện xảy ra ở trường trước đó so với tai tiếng ở ngôi trường này thì chỉ như muỗi đốt inox.

Khoảng nửa năm sau khi thầy Từ qua đời, có người phát hiện một t.h.i t.h.ể bé gái bị vùi lấp ở sân sau. Tuy nhiên, nhà trường không hề nghĩ chuyện này có liên quan tới thầy Từ, mà chỉ cho rằng đây là do một tội phạm nào đó giấu xác tại đây.

Cũng vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, nhà trường lại tự ý lén lút xử lý t.h.i t.h.ể đó.

Nếu như lúc đó họ chịu báo cảnh sát, tìm ra tên hung thủ thiếu niên kia, có lẽ đã không có thảm kịch ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện, chỉ vì một lần tịch thu điện thoại 10 năm về trước, mà sau đó hiệu ứng cánh bướm đã châm ngòi cho chuỗi án mạng liên hoàn kinh hoàng này.

Tôi bảo vị quản lý tìm danh sách học sinh trong lớp chủ nhiệm của thầy Từ năm đó, quả nhiên có tên Cổ Sung.

Người này thời đi học luôn đứng đầu lớp, thành tích môn Hóa học xuất sắc. Nhưng danh tính những người khác thì chưa thể xác định chắc chắn được, dẫu cảnh vật vẫn còn đây mà người xưa đã đi mất, những giáo viên năm đó cũng sớm rời khỏi trường.

Sau khi lần lượt gọi điện xác nhận, cuối cùng chúng tôi đã xác định được danh tính các nạn nhân. Hai nạn nhân nữ là Trần Tiểu Yến và Cát Tình.

Bốn nạn nhân nam, theo thứ tự gồm Hồ Tráng Tráng, Trương Vĩ, Hầu Sơn và Tần Vũ.

Trong số đó, Trương Vĩ và Cát Tình là một cặp vợ chồng, còn Trần Tiểu Yến chính là nữ sinh mà Cổ Sung đã thầm thương trộm nhớ năm nào.

Băng Tâm ghi lại tên các nạn nhân vào sổ, đoạn lên tiếng hỏi: "Năm đó, ai mới thực sự là kẻ đã hại c.h.ế.t con gái thầy Từ? Liệu Cổ Sung có thật sự giống như lời anh ta nói, đã tự mình kết liễu?"

Tôi khẽ cười khẩy: "Kẻ đó là ai, tôi không rõ. Nhưng tôi tin chắc Cổ Sung không đời nào là người như vậy, anh ta sẽ không tự sát. Hung thủ là một kẻ có lòng tự ái cực cao, động cơ g.i.ế.c người thực sự không phải là chuộc tội, mà là do bị các bạn học khinh thường, bị coi rẻ nghề nghiệp của mình! Việc hắn lấy cớ báo thù cho thầy Từ, chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc tô vẽ cho tâm tính đen tối, đê tiện của bản thân; một kiểu tự lừa dối mình, đến mức chính hắn cũng dần tin vào điều đó."

"Hơn nữa, Cổ Sung tuyệt đối không phải là kẻ trọng nghĩa. Cứ thử nghĩ xem, thân là một giáo viên, khi biết có kẻ bên ngoài xâm hại học sinh của mình, anh ta lại không báo cảnh sát mà còn lợi dụng người đó. Có thể trong vụ g.i.ế.c người đầu tiên, Cổ Sung đã tìm đến Kha Văn Viễn, điều này cho thấy trước đó giữa họ đã có sự liên lạc riêng tư. Rất có thể anh ta đã dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Kha Văn Viễn từ lâu. Một kẻ như vậy mà lại đại diện cho chính nghĩa sao?"

Đúng lúc này, Tiểu Đào nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi trao đổi vài câu, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Tôi hỏi có chuyện gì, Tiểu Đào cười nhẹ, rồi thở dài nói: "Tống Dương, thường ngày anh vẫn luôn vượt mặt người khác, nhưng lần này lại bị một vố rồi. Tống Tinh Thần vừa gọi cho em báo rằng hung thủ đã tự sát!"

"Không thể nào!" Tôi trợn trừng hai mắt, kinh ngạc thốt lên.

"Đây là sự thật." Tiểu Đào khẳng định.

Tại sao Tống Tinh Thần không gọi trực tiếp cho tôi mà lại gọi cho Tiểu Đào? Chẳng lẽ anh ấy cũng sợ làm tổn thương lòng tự ái của tôi sao?

Chuyện lòng tự ái hay không, tôi không quan tâm. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào suy luận của mình. Một người có tính cách cứng cỏi như Cổ Sung không thể dễ dàng thay đổi, tôi vẫn giữ vững quan điểm: "Cổ Sung tuyệt đối sẽ không tự sát!"

"Vậy thì anh hãy xem t.h.i t.h.ể một chút trước đã." Tiểu Đào đề nghị.

Chúng tôi đi đến chỗ Tống Tinh Thần. Hóa ra anh ấy đã một mực truy đuổi hung thủ đến một khu dân cư. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, anh phát hiện mùi m.á.u tanh bốc ra từ một căn phòng, liền dùng d.a.o phá khóa. Cánh cửa vừa bật mở, một cảnh tượng kinh hoàng, rợn người lập tức đập vào mắt.

Một xác c.h.ế.t nam giới bị buộc chặt tấm ván sau lưng, ngồi bó gối trên chiếu, gương mặt đã bị axit clohydric ăn mòn đến biến dạng. Thi thể mặc một chiếc áo dài màu đen, bên cạnh đặt một cái mũ của quân lính thời xưa, tay vẫn nắm chặt một thanh cổ kiếm mô phỏng.

Nhìn kỹ hơn một chút, trên thân cổ kiếm có mấy chữ, viết "Ngọc Long". Tôi lập tức hiểu được thông điệp mà hung thủ muốn truyền tải: "Báo quân hoàng kim trên vương đài, nâng đỡ ngọc long vì quân tử."

Trên người t.h.i t.h.ể không có dấu vết ngoại thương rõ ràng, nhưng ở cổ tay lại có một nốt đỏ do tiêm chích. Dưới đất, cạnh đó là một kim tiêm, trong ống tiêm vẫn còn chất lỏng. Kế bên còn có một chiếc cốc chịu nhiệt chứa axit, axit đã đổ ra, ăn mòn một mảng sàn gỗ lớn.

Tại hiện trường hoàn toàn không có dấu vết vật lộn. Từ những dấu hiệu ban đầu, mọi thứ đều cho thấy đây là một vụ tự sát, hơn nữa, hình dáng t.h.i t.h.ể cũng rất giống Cổ Sung.

Tôi không nén được, vỗ tay buột miệng thốt lên: "Nâng đỡ ngọc long vì quân tử, quả là một sự sắp đặt đầy tính nghệ thuật và hoa mỹ!"

Tiểu Đào "ồ" một tiếng, hỏi: "Anh thừa nhận đó là tự sát sao?"

Tôi nhún vai: " Tôi chỉ tin vào mắt mình thôi. Cứ khám nghiệm tử thi trước đã!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 498