Âm Phủ Thần Thám

Chương 518

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Viên cảnh sát nói, người này chính là con thứ hai của Mã Tam Hữu, năm xưa bị người ta đ.â.m thủng thận ở trường.

Tôi đã đoán trước được thái độ của anh ta. Cả đời bị hủy hoại bởi cái mác con trai của nghi phạm, trong khi cha thì biệt tăm, bản thân anh ta phải gánh chịu mọi lời sỉ nhục, phỉ báng, ghẻ lạnh và tổn thương. Thử hỏi một người như vậy, làm sao nội tâm không hóa đen cho được?

Bản năng của con người vốn là xã hội, phạm tội là một hành vi cực đoan phản lại xã hội, là sự vi phạm nhân tính. Nếu một người bị xã hội gạt bỏ sang một bên, lâu ngày, ranh giới giữa anh ta và tội ác sẽ chỉ còn mỏng như một sợi chỉ.

Viên cảnh sát lại định gõ cửa, tôi thở dài: "Đừng gõ nữa, chắc chắn anh ta sẽ không mở đâu."

"Xem ra là không điều tra được rồi, hay là chúng ta quay về trụ sở trước?"

Tôi cười khổ: "Quay về thì làm được gì đâu, anh cứ về trước đi, chúng tôi ở đây đợi anh ta ra ngoài."

Dĩ nhiên, bỏ lại chúng tôi ở đây thì viên cảnh sát rất ngại, nhưng nếu anh ta cứ đứng đây đợi cùng thì tôi lại thấy áy náy. Chờ chừng mười lăm phút, bỗng nhiên Tiểu Đào nắm tay tôi, nũng nịu nói: "Anh yêu, lần này về rồi, chúng mình đi chụp ảnh cưới nhé."

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, hơn nữa ở đây lại có người ngoài, đỏ mặt nói: "Có sớm quá không?"

Tiểu Đào nói: "Từ nhỏ em đã mơ có một ngày được mặc áo cưới tinh khôi, coi như anh thỏa mãn tâm nguyện này cho em đi. Chúng mình bận rộn như vậy, những chuyện này nhất định phải tranh thủ lúc rảnh mà làm thôi."

Tôi gãi đầu nói: "Được rồi!"

Viên cảnh sát có vẻ lúng túng: "À, tôi nhớ ra rồi, còn có mấy chuyện phải xử lý."

Tôi liền nói hùa theo: "Anh cứ về trước đi, không cần đợi chúng tôi đâu."

Viên cảnh sát vừa tạm biệt vừa rời đi, Tiểu Đào bật cười. Lúc này tôi mới ý thức được cô ấy cố ý nói vậy để khéo léo đuổi đối phương đi. Tôi cười hỏi: "Vừa rồi em nói không phải là thật chứ?"

Tiểu Đào nhướn mày hỏi ngược lại: "Đàn ông các anh có phải rất sợ việc chụp ảnh cưới à?"

"À này..." tôi không biết nói gì cho phải, dù sao thì tôi cũng không hứng thú lắm với chuyện đó.

Tiểu Đào cười vỗ lưng tôi, nói: "Nhìn anh kìa, ngây ra như phỗng! Em cũng đâu có thích chụp lắm, so với váy cưới thì em thích bộ cảnh phục hơn. Mà anh cũng có cầu hôn em đâu, chụp ảnh cưới gì chứ, chẳng có chút lãng mạn thông thường nào cả."

Tôi trầm ngâm. Cầu hôn ư? Có vẻ như tôi phải chuẩn bị thật rồi, nhưng liệu có hơi sớm quá không nhỉ?

Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông mặc vest đi tới, mái tóc được vuốt keo bóng lộn. Gương mặt anh ta góc cạnh rõ ràng, tuy không gọi là đẹp trai nhưng toát lên vẻ lịch lãm. Hai tay đeo găng trắng, cầm một cây gậy ba toong.

Tôi cứ nghĩ anh ta muốn lên lầu, ai ngờ lại dừng trước mặt chúng tôi, nhìn tôi cười: "Chào cậu, nhà này không có ai à?"

Tôi chỉ cánh cửa sau lưng: "Anh đến tìm người này à? Anh ta ở trong nhà."

"Sao mấy người không vào được? À, tôi hiểu rồi, bị người ta đóng cửa không tiếp đón phải không? Tôi quên chưa tự giới thiệu. Tôi là bác sĩ tâm lý của Mã tiên sinh đây." Vừa nói, anh ta vừa đưa ra một tấm danh thiếp. Trên đó viết: 'Trung tâm phục hồi tâm lý Hân Nhạc, cố vấn tâm lý Đường Tử Tân'.

Theo phép lịch sự, chúng tôi cũng tự giới thiệu. Nhưng tôi rất tò mò, với tình hình kinh tế của Mã Xảo Quân thì làm gì có khả năng thuê phòng, vẫn ở nhà cũ của cha. Ban nãy, lúc anh ta mở cửa, tôi thấy trong phòng rách nát, bẩn thỉu, vậy thì làm sao có thể mời được bác sĩ tâm lý?

Huống chi, phí tư vấn của bác sĩ tâm lý rất đắt đỏ, một giờ phải từ 150 đến 500 tệ, chưa kể đến việc tư vấn tận nhà. Điều này quả thực rất kỳ lạ. Tôi hỏi anh ta: "Anh được anh ta mời tới sao?"

Đường Tử Tân cười nói: "Không phải, chuyện này kể ra hơi dài dòng một chút."

Thì ra, có một ông chủ công ty địa ốc muốn mua mảnh đất này, nhưng Mã Xảo Quân sống c.h.ế.t cũng không chịu chuyển đi. Bất kể giá cả tăng lên bao nhiêu cũng vô ích, anh ta còn từ chối mọi hình thức đàm phán, trở thành một "hộ nan giải" ( người khó thuyết phục) khiến dự án trị giá 30 triệu của vị ông chủ kia không thể tiến hành, mỗi ngày đều phải chịu tổn thất không nhỏ.

Vừa hay Đường Tử Tân là bạn của vị ông chủ kia. Trong một lần hàn huyên, ông chủ có nhắc đến chuyện này, nói Mã Xảo Quân là con của nghi phạm năm xưa. Đường Tử Tân phân tích, rất có khả năng anh ta bị mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại, liền xung phong nhận lời đến giúp Mã Xảo Quân chữa trị.

Tuy cuộc tư vấn tâm lý này mang tính thực tế, nhưng Đường Tử Tân tham gia rất nghiêm túc, với mong muốn chữa khỏi căn bệnh hoang tưởng của Mã Xảo Quân, giúp anh tái hòa nhập xã hội.

Tôi chợt vỡ lẽ ra, thì ra đằng sau còn có những uẩn khúc như vậy, bèn hỏi: "Tiến triển đến đâu rồi ạ?"

Đường Tử Tân cười: "Thực ra, đây đã là lần thứ ba tôi tới thăm anh ấy. Giờ anh ấy coi tôi là bạn, sẵn lòng trò chuyện, đây là một tiến bộ rất lớn."

Tiểu Đào hỏi: "Bác sĩ, không biết chúng tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện không ạ?"

Đúng là chuyên gia tâm lý học có khác, Đường Tử Tân chỉ thoáng qua đã đoán được ý, anh nói: "Cô muốn điều tra về cha anh ấy thông qua tôi ư? Chuyện này e là không ổn chút nào. Anh ấy mới khó khăn lắm mới chịu mở lòng với tôi, nếu như biết mình bị lợi dụng, tôi sợ rằng từ nay anh ấy sẽ không còn tin tưởng bất kỳ ai trên đời nữa."

Tôi trầm ngâm, nói: "Chúng tôi không điều tra thông qua anh. Chỉ cần được gặp mặt anh ấy một lát thôi cũng đã là tốt rồi."

Đường Tử Tân nói: "Tư vấn tâm lý là một chuyện rất riêng tư. Nếu có người lạ bên cạnh, anh ấy sẽ không được thoải mái."

Chúng tôi đành chịu thua. Đúng lúc này, Đường Tử Tân lại nói: "Hay là thế này, tôi sẽ nhân lúc trò chuyện hỏi thăm về cha anh ấy, rồi ghi âm lại toàn bộ. Nhưng tôi có một yêu cầu."

"Yêu cầu bảo mật đúng không ạ?" Tôi gật đầu: "Điều này tôi hiểu rõ. Nghe xong, chúng tôi sẽ hủy bản ghi âm ngay lập tức."

Đường Tử Tân cười, để lộ hàm răng trắng bóng, rồi hỏi chúng tôi muốn biết điều gì. Thực ra, điều tôi quan tâm không phải là tung tích người cha của Mã Xảo Quân, mà là muốn biết hình tượng người cha trong mắt anh ấy. Mặc dù lời kể theo trí nhớ sẽ mang tính chủ quan, nhưng xét cho cùng, với tư cách là con trai, anh ấy chắc chắn là người hiểu rõ Mã Tam Hữu hơn ai hết.

Trong mắt Mã Xảo Quân, Mã Tam Hữu có thật sự là một tên sát nhân điên cuồng không?

Nghe xong, Đường Tử Tân hơi bất ngờ: "Mọi người không phải đến để bắt Mã Tam Hữu sao?"

Tôi đành nói thẳng: "Chúng tôi đến để điều tra lại vụ án này. Mã Tam Hữu có phải là... nghi phạm hay không, tôi muốn đích thân mình kết luận."

Chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, sau đó gửi lời cảm ơn rồi cùng Tiểu Đào rời đi. Tiểu Đào nhận xét: "Vị bác sĩ này có vẻ là một người rất tốt."

Tôi phân tích: "Một người được giáo dục tốt, không hút thuốc, không uống rượu, tính cách nhẫn nại, lại không bộc lộ hỉ nộ ra mặt. Loại người như vậy, hoặc là theo đuổi một mục đích cao cả, hoặc là một tên ngụy quân tử."

Tiểu Đào cười: "Anh lại vẽ chân dung người ta rồi. Anh cảm thấy anh ấy thuộc về loại nào?"

Tôi cũng cười: "Đưa ra kết luận bừa bãi không hay chút nào, huống hồ đây lại là nói xấu sau lưng người khác. Không nên, không nên."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 518