Âm Phủ Thần Thám

Chương 519

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đêm đó, chúng tôi nhận được email từ vị bác sĩ tâm lý. Trong thư là bản ghi âm cuộc trò chuyện giữa anh ấy và Mã Xảo Quân chiều nay, kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Tôi và Tiểu Đào tập trung lắng nghe. Đoạn đầu là những chuyện thường ngày, có liên quan tới bệnh tình của Mã Xảo Quân. Đường Tử Tân từng bước dẫn dắt, khuyên Mã Xảo Quân hồi tưởng về những đau thương thời thơ ấu. Mã Xảo Quân kể, khi còn nhỏ ở trường, anh thường xuyên bị bạn bè chỉ trỏ, gọi là con của kẻ g.i.ế.c người. Chúng thi nhau bắt nạt anh, thậm chí đến giáo viên cũng lờ đi như không thấy gì. Mỗi ngày tới trường đối với anh thống khổ như xuống địa ngục!

Có lần, anh không thể nhịn được nữa, đã đánh lại một đứa bạn thường xuyên bắt nạt mình. Cả lũ bạn liền xông vào ôm chặt lấy anh, rồi cầm một con d.a.o nhỏ đ.â.m vào hông anh. Trẻ con ra tay không biết nặng nhẹ, sau chuyện này chúng cũng không ý thức được mức độ nghiêm trọng, thậm chí còn châm chọc anh đang giả chết. Lúc đó, Mã Xảo Quân đau đến không thở nổi, cố gắng hết sức yêu cầu chúng gọi cấp cứu 120.

Sau khi được cấp cứu ở bệnh viện, một bên thận của anh đã hoàn toàn hỏng. Sau đó, nhà trường đứng ra thương lượng, gia đình đứa bé kia chỉ bồi thường cho Mã Xảo Quân một chút tiền thuốc men là mọi chuyện coi như được bỏ qua. Đứa trẻ đó cũng chẳng hề có chút hối hận nào, ngược lại còn vênh váo như anh hùng, khoe khoang chiến tích khắp trường.

Nói tới đây, Mã Xảo Quân khóc thút thít, nấc không thành tiếng. Anh nói: "Từ đó về sau, tôi không thể tin tưởng bất cứ ai nữa. Ai trong mắt tôi cũng muốn hãm hại tôi. Tôi thường có ý nghĩ tự sát, nhưng lại không dám, cũng không cam tâm! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bắt tôi sống một cuộc đời như vậy? Dựa vào đâu bắt tôi gánh tội thay người khác? Tôi phải trả thù xã hội này, trả thù một cách tàn bạo!"

Những lời cuối cùng này, giọng anh gần như lạc hẳn đi, kèm theo một tràng cười man rợ, nghe mà rợn tóc gáy.

Đường Tử Tân khuyên nhủ một hồi, chủ yếu là để anh biết, nếu đã dùng toàn bộ tuổi thơ để gánh chịu hậu quả thay cha, tại sao lại muốn hủy hoại cuộc sống tương lai của chính mình? Cuộc đời đó thuộc về anh cơ mà.

Sau đó, Đường Tử Tân đưa ra vài gợi ý thiết thực: rời khỏi nơi này, đổi một công việc mới, và chôn vùi quá khứ.

"Thế giới này đôi khi như địa ngục, đây là một sự thật chúng ta không thể thay đổi được. Dù rất tàn khốc, nhưng chúng ta phải học cách đối mặt với nó, giống như việc anh nhìn thẳng ra biển khơi đầy nguy hiểm, mới có thể học cách tự bảo vệ bản thân trong cuộc hành trình phía trước. Anh nghĩ có đúng không?"

Giọng nói của Đường Tử Tân rất cuốn hút, Mã Xảo Quân thì không ngừng nấc nghẹn. Sau đó, Đường Tử Tân đổi chủ đề một cách tự nhiên, nói sang chuyện khác và xin anh ấy kể một chút về cha mình.

Im lặng một hồi, Mã Xảo Quân bắt đầu nói về Mã Tam Hữu.

Trong mắt Mã Xảo Quân, cha mình là một kẻ vô dụng, cả đời luôn ngượng ngùng trước phụ nữ. Cứ có cô gái xinh đẹp nào đến mua đồ là mặt ông đỏ bừng tới mang tai. Trước mặt phụ nữ, ông là một người đàn ông nhu nhược đến mức không thể nhu nhược hơn được nữa. Vì lẽ đó, Mã Xảo Quân không tin cha mình đã h.i.ế.p dâm g.i.ế.c người, bởi một người đàn ông chỉ cần trông thấy phụ nữ là đã căng thẳng đến toàn thân run rẩy như thế, làm sao có thể ra tay được chứ?

Trong đầu tôi thầm phân tích, sự căng thẳng đó đến từ khao khát. Mã Tam Hữu là một người đàn ông xấu xa, thâm trầm, cả đời chẳng được phụ nữ nào đoái hoài. Nhìn từ góc độ này, hắn ta hoàn toàn có động cơ phạm tội.

Đường Tử Tân hỏi tiếp: "Sau khi ông ấy bỏ đi, có làm tròn trách nhiệm của một người cha, gửi tiền sinh hoạt đều đặn cho anh không?"

"Không. Nhưng ông ta để lại một món di sản, đủ để hai anh em chúng tôi sinh sống qua ngày."

"Di sản? Ý anh là ông ta đã qua đời?"

" Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy ông ta đã c.h.ế.t rồi, đời này không mong còn ngày tái ngộ."

Nói thêm mấy câu đơn giản, chợt Đường Tử Tân thông báo thời gian đã hết. Tôi và Tiểu Đào lúc này mới sực nhận ra mình đã ngồi nghe ròng rã hai tiếng đồng hồ mà không hề xê dịch. Tắt bản ghi âm, tôi lên tiếng: "Vụ này đã điều tra được kha khá manh mối giá trị rồi đấy."

Tiểu Đào hỏi: "Thế giờ anh cho rằng, Mã Tam Hữu chính là hung thủ?"

Tôi lắc đầu: "Quan điểm của tôi vẫn là không để định kiến ban đầu chi phối suy nghĩ, nhưng giờ tôi có một ý nghĩ mới, đó là rốt cuộc Mã Tam Hữu đóng vai trò nào trong vụ án mạng 20 năm trước!"

Tiểu Đào hoài nghi hỏi: "Hoặc là nghi phạm, hoặc là nạn nhân, còn có nhân vật nào khác ư?"

Tôi chỉ cười không nói. Thực ra tôi có một phỏng đoán mơ hồ, nhưng suy đoán này quá táo bạo, cho nên tạm thời chưa nói ra. Việc này không thể chần chừ, tôi liền liên lạc với cảnh sát mập, nói mình muốn xem toàn bộ tài liệu liên quan đến Mã Tam Hữu. Nghe giọng cảnh sát mập có vẻ không cam tâm, dù sao vừa phá được một vụ án, chắc là anh ta không muốn tốn công vào một vụ án đã chìm vào quên lãng này.

Cảnh sát mập nói: "À phải, cậu bảo tôi điều tra Trầm Lệ Quyên, ở Lương Xuyên tổng cộng có 5 người, mai cậu qua đây..."

"Gửi cho tôi luôn bây giờ đi!" Tôi cắt lời.

" Nhưng giờ tôi không ở phân cục..."

"Không sao, tôi có thể chờ. Làm phiền anh!"

Nói xong tôi cúp máy. Tiểu Đào bên cạnh nghe lén, phì cười: "Anh tàn nhẫn thật đấy, cảnh sát mập vừa phá một vụ án lớn, rõ ràng không muốn làm thêm giờ."

Tôi cười đáp: "Anh đương nhiên biết, nhưng anh với em chỉ có thời hạn ba ngày, không thể vì chút nể nang mà lãng phí thời gian. Giờ mới tám giờ tối, còn có thể giải quyết thêm kha khá việc."

Tiểu Đào nói: "Xem ra không điều tra tường tận thì anh sẽ không buông xuôi đâu. Thật may em cũng là một kẻ nghiện việc, nếu không chắc chắn không chịu nổi anh."

Bốn mươi phút sau, cảnh sát mập gửi hồ sơ về Trầm Lệ Quyên tới. Có 5 Trầm Lệ Quyên, nhỏ nhất 20 tuổi, lớn nhất 50 tuổi. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Theo em nghĩ, người mà ông anh tiếp tế hai mươi năm, sẽ là ai?"

"Người thân của nạn nhân?" Tiểu Đào trả lời không chút do dự.

Tôi lấy hồ sơ trong túi xách, nhanh chóng lật xem xét. Trong 9 nạn nhân năm xưa, có 4 người đã kết hôn, loại trừ vợ của Tiếu cảnh quan thì còn 3 người, nhưng đều không thấy nhắc đến họ tên chồng của họ.

Tôi cầm ảnh từng Trầm Lệ Quyên lên so sánh với các nạn nhân, cũng không mấy giống nhau, thật khó nghĩ!

Tiểu Đào nói: "Dù sao thì chỉ có 5 người, thị trấn cũng không lớn, cứ thế tìm từng người một là được thôi."

"Được!" Tôi nhìn lướt qua hồ sơ, nghĩ sẽ ưu tiên đi tìm hai người trẻ tuổi nhất, biết đâu một trong số họ chính là con của nạn nhân.

Trong hồ sơ có số điện thoại của họ, nhưng tôi cảm thấy hỏi trực tiếp sẽ trông thành khẩn hơn, dù gì đây cũng là một quá khứ đau buồn mà họ muốn chôn vùi.

Vừa nghe thấy chúng tôi muốn đi ra ngoài, Băng Tâm cũng nằng nặc đòi đi theo. Chúng tôi tới nhà một Trầm Lệ Quyên gần đây nhất, cô ta vẫn còn đang đi học, sống cùng cha mẹ. Vừa thấy người mẹ ra mở cửa, tôi biết đã tìm nhầm người, vội vàng bịa đại một lý do rồi cáo từ.

Sau đó là Trầm Lệ Quyên thứ hai, làm quản lý mạng. Chúng tôi tìm cô ấy, khéo léo trình bày mục đích của mình. Lúc hỏi cô có phải là người thân của nạn nhân không, cô bé trợn tròn mắt nhìn tôi, thẳng thừng hỏi: "Anh có bị điên không thế?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 519