Hoàng Tiểu Đào đập bàn cái bốp nói: "Cô bé nói gì vậy? Giới trẻ bây giờ hỗn láo đến mức này sao?"
Trầm Lệ Quyên trừng mắt đáp trả: "Đổi lại là cô, đột nhiên có người tới hỏi có phải mẹ cô c.h.ế.t không, cô còn có thể khách sáo được sao, thưa dì?"
"Cô gọi ai là dì???"
Hai người chỉ một chút nữa là cãi nhau. Băng Tâm chợt lên tiếng, giọng điệu hòa nhã hơn hẳn: "Chị ơi, trước đây chị có từng bị ai nhầm tên không ạ?"
Thực ra Băng Tâm lớn tuổi hơn cô bé. Trầm Lệ Quyên lập tức dịu giọng hơn, suy nghĩ một chút, nói: "À, có một lần tôi đi ngân hàng rút tiền, nhân viên quầy đưa cho tôi một phiếu gửi tiền, trên đó lại ghi tên tôi. Tôi liền rút hết số tiền ra, bên trong có 4000 tệ."
Tôi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó có một bác gái tới tìm tôi, tôi cũng chẳng có cách nào khác, tiền đã tiêu mất một ít rồi, chỉ đành trả lại cho bà ấy 3000 tệ thôi."
"Bác gái kia tầm bao nhiêu tuổi? Dáng dấp thế nào?" Vừa nói tôi vừa lấy tài liệu ra. Bên trong có một Trầm Lệ Quyên 38 tuổi, tôi cho cô bé xem ảnh. Cô bé lập tức gật đầu: " Đúng đúng, chính là bà ấy."
Ra khỏi chỗ làm việc của cô bé, Tiểu Đào nói: "Trầm Lệ Quyên mà chúng ta đang tìm mới 38 tuổi, hai mươi năm trước là 18 tuổi, vậy thì không thể nào là con của nạn nhân được."
Tôi suy đoán: " Tôi e rằng cô ấy chính là nạn nhân thứ 10!"
Băng Tâm nói: "Đây là một phát hiện quan trọng. Bây giờ đi tìm bà ta sao? Sắp mười giờ rồi."
Tôi cười: "Mười giờ vẫn chưa muộn, đi thôi!"
Chúng tôi đến địa chỉ của Trầm Lệ Quyên. Ra mở cửa là một phụ nữ đang mang thai, chính là người phụ nữ trong ảnh. Tiểu Đào trình thẻ cảnh sát ra, Trầm Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi: "Các anh tìm tôi có chuyện gì ạ?"
Tôi nói: " Tôi là Tống Dương, cháu của Tống Triệu Lâm."
Đột nhiên cô ta vui mừng phấn khởi, mời chúng tôi vào: "Thì ra là cháu của ân nhân, mời vào, mời vào! Ông xã ơi, nhà mình có khách!"
Thì ra chồng chị ấy cũng ở nhà. Ba người chúng tôi ngập ngừng không biết có nên nhắc đến chuyện đó không, thì Trầm Lệ Quyên đã chủ động nói ngay: " Tôi biết cô cậu muốn nghe gì rồi. Không sao, tôi đã không còn ám ảnh chuyện đó nữa, cũng kể với ông xã rồi."
Tôi gật đầu: "Thật sự rất cảm ơn chị!"
"Không không, tôi phải cảm ơn ông nội cậu mới đúng, chính ông ấy năm đó đã cứu tôi!"
Chị kể, năm đó chị và nạn nhân thứ bảy là bạn thân. Đêm đó, hai người đang trên đường về nhà, đột nhiên có một kẻ lái xe máy vụt qua, giơ tay rải một nắm bột trắng, khiến cả hai ngất đi không biết gì.
Khi tỉnh dậy, hai người phát hiện mình đang ở trong một căn hầm ngầm tăm tối. Ánh sáng lờ mờ, chuột gián bò lổm ngổm khắp nơi. Cả hai bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, miệng bị nhét giẻ, sợ hãi đến tột độ.
Trong bóng tối, chẳng biết đã bao lâu, đột nhiên có người đi vào. Lúc hắn mở cửa, chị chỉ nhìn thấy gương mặt tên đó đen kịt, không rõ hình dạng.
Hắn tiến đến, tháo miếng giẻ bịt miệng bạn chị, định hôn lên môi. Người bạn đột ngột thét lên cầu cứu, hắn liền tát cô ấy ngã dúi xuống đất, rồi xé toạc váy, bắt đầu xâm hại. Người bạn liều mạng giãy giụa, chống cự, nhưng hắn ta điên cuồng cắn xé vai và n.g.ự.c cô ấy, khiến m.á.u tươi be bét.
Nói tới đây, Trầm Lệ Quyên rưng rưng nước mắt, nỗi kinh hoàng từ cơn ác mộng đó đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn xâm hại xong, hung hãn bóp cổ bạn chị. Cô ấy bị siết đến xanh tím mặt mày, đôi mắt trợn trừng lồi ra, lưỡi thè dài. Ánh mắt nhìn thẳng vào Trầm Lệ Quyên, như đang van nài cầu cứu, nhưng chị hoàn toàn bất lực.
Người bạn bị bóp cổ chết, tên hung thủ vác cái xác đi mất. Căn hầm lại chìm vào bóng đêm đặc quánh. Trầm Lệ Quyên ngồi đó, khóc đến khô cả nước mắt. Chị chỉ muốn tìm một thứ gì đó để kết liễu đời mình, nhưng tay chân bị trói chặt đến mức không thể cử động. Một con chuột mò đến l.i.ế.m vệt máu, thậm chí còn nhảy cả lên chân chị. Chị chẳng buồn phản ứng, bởi nỗi kinh hoàng về điều sắp xảy đến còn lớn hơn vạn lần.
Kiệt sức, chị thiếp đi, mơ thấy mình được cứu, nhưng khi tỉnh lại vẫn là trong căn hầm cũ kỹ đó. Hai tay bị trói đến tê dại, chị lại bật khóc nức nở.
Cả một ngày không được ăn uống, không được đi vệ sinh, cơ thể chị đã suy kiệt đến cực điểm. Không biết qua bao lâu, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, bên ngoài vẫn là màn đêm đặc quánh. Kẻ đó lại bước xuống. Trầm Lệ Quyên kinh hãi đến tột độ, thét lên chói tai. Hắn giơ tay lên dọa tát, rồi chỉ thẳng vào mặt chị ra hiệu cấm la hét. Sợ hãi đến phát điên, chị chỉ đành răm rắp nghe lời.
Hắn gỡ miếng giẻ ướt sũng trong miệng chị ra, mở hộp cơm, bắt đầu đút cho chị ăn. Hắn hành động vô cùng thô bạo. Đút xong một thìa cơm, hắn lại dùng một bát sắt tráng men hứng nước từ vòi rồi ép chị uống. Trong khi chị uống nước, hắn dùng tay vuốt ve đôi chân chị, phát ra tiếng cười man rợ đến rợn người.
Nhưng hắn không xâm hại chị mà bỏ đi. Điều đó chẳng phải là tin tốt lành gì đối với chị, mà chỉ càng kéo dài cảm giác sợ hãi và giày vò khủng khiếp.
Khi bị nhốt, từng giây từng phút trôi qua đều dài như vô tận. Việc Trầm Lệ Quyên làm nhiều nhất là khóc, khóc đến đôi mắt sưng húp, nhiễm trùng, cơ thể cũng vì thiếu nước mà phát sốt li bì. Đến ngày thứ ba, kẻ đó lại xuất hiện. Lúc này Trầm Lệ Quyên đã thập tử nhất sinh. Hắn dùng nước lạnh tạt liên tiếp vào mặt chị. Khi ấy, thần trí chị đã mơ hồ, không còn tỉnh táo. Đến lúc tỉnh lại, chị mới bàng hoàng nhận ra hạ thể mình đau buốt, giữa hai chân có vệt máu. Chị biết mình đã bị xâm hại.
Điều đáng sợ là sau cơn sốt đó, hắn không còn trói chị nữa, mà dùng một sợi xích chó siết chặt vào cổ chị. Mỗi tối, hắn đều đến nhìn chị, cho chị ăn uống. Và có lúc hắn lại xâm hại chị, chị hoàn toàn không dám phản kháng.
Đã vô số lần chị ảo tưởng về số phận của mình, bị g.i.ế.c chết, hoặc được cảnh sát phá cửa xông vào giải cứu. Cứ thế, chị bị giày vò cả ngày lẫn đêm..."
"Rồi một ngày, tên hung thủ lại thả tôi ra!" Trầm Lệ Quyên nói.
"Cái gì?" Tôi hoàn toàn kinh ngạc. "Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được?"
"Hắn đến như mọi ngày, mở chiếc xích ra, sau đó dùng một cái túi đen trùm lên đầu tôi. Tôi cứ nghĩ hắn muốn g.i.ế.c mình, miệng không ngừng van xin. Nhưng hắn ta chỉ thô bạo đẩy tôi đi thôi. Tôi cảm nhận mình được đưa lên cầu thang, ra khỏi cửa, rồi bị đẩy vào một chiếc xe hơi. Trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá, có người đang nói chuyện với nhau. Rồi đột nhiên cửa xe mở toang, tôi bị đẩy xuống. Nhưng ngay lập tức, một đôi tay đã đỡ tôi dậy. Đó là lúc tôi gặp ông nội của cậu."
Cả ba chúng tôi đều c.h.ế.t lặng. Sau một hồi im lặng thật lâu, tôi lên tiếng: "Ý chị là, hung thủ trực tiếp mang chị ra ngoài, lên xe, sau đó đẩy tới trước mặt ông nội tôi?"
" Đúng, chính xác là như vậy!"
"Sau đó thì sao?"
"Lúc ấy Chú Tống sắp xếp cho tôi vào một nhà khách. Tâm lý tôi khi đó đã bị tổn thương nghiêm trọng, ba ngày ròng rã không nói lấy nửa lời. Nhưng ông ấy chưa từng hỏi tôi điều gì. Sau đó, ông ấy xưng mình là cảnh sát, cho tôi xem một bức ảnh, hỏi đó có phải là kẻ đã bắt cóc tôi không." Trầm Lệ Quyên nhớ lại.
Hoàng Tiểu Đào không kìm được kích động, đứng bật dậy: "Chị đã gặp mặt hung thủ, chị còn nhớ gương mặt hắn ta chứ?"
Trầm Lệ Quyên lắc đầu: "Không, rất mơ hồ, không rõ ràng. Hơn nữa, ánh sáng trong hầm ngầm quá yếu, tôi không nhìn rõ."
Tôi mở ảnh Mã Tam Hữu năm đó trong điện thoại, ngập ngừng hỏi: "Người ném chị cho ông nội tôi, là người này?"
"Phải!" Trầm Lệ Quyên gật đầu.
"Vậy sao chị bảo không nhớ?" Tôi vội hỏi dồn.
Trầm Lệ Quyên cắn môi: " Tôi nói... nhưng mà... tôi đã nói dối!"