5.
Buổi sáng, tôi quay về ký túc xá để vệ sinh cá nhân, vừa bước vào cửa đã cảm thấy không khí nóng đến mức như bị bóp méo.
Trời ơi, mấy người họ thật sự không bật điều hòa cả đêm ư?
Lý Thúy Hồng thấy tôi, đắc ý nói:
"Đã nói là không thể nóng c h í c được mà, không có mấy đồng tiền thối của cô, bọn này chẳng phải vẫn sống tốt sao!"
Tôi lười đôi co với cô ta, nhanh chóng thu dọn đồ rồi đi ngay.
Tôi không muốn ở trong cái lò hấp đó thêm một giây nào nữa.
Chỉ là lúc tập trung, thầy cố vấn gọi tất cả cán bộ lớp đi, nói là có cuộc họp.
Duy chỉ có mình tôi là không được gọi.
Lúc quay về, thầy liền thông báo Trần Nam đã được xác nhận làm lớp trưởng.
Mấy bạn nữ thân với tôi đoán là do chuyện tối qua, họ tức giận bất bình, nói muốn đi báo cáo.
Tôi đưa tay ngăn lại, thờ ơ nhún vai. Nếu phải làm việc dưới trướng một người cố vấn như vậy, tôi thà không làm còn hơn.
Tôi thì không để tâm, nhưng không thể ngăn nổi việc Trần Nam tự tìm đến.
Cơn tức trong lòng cô ta dường như cuối cùng cũng được giải tỏa, cô ta nói với tôi:
"Cậu dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp đi vị trí của tôi, cuối cùng chẳng phải tôi đã dùng thực lực để lấy lại rồi sao? Loại người như cậu ngoài việc dựa dẫm và ăn bám bố mẹ ra thì chẳng được tích sự gì, hoàn toàn không thể so sánh với một người độc lập tự chủ như tôi!"
Tôi bình thản "ờ" một tiếng, cô ta nói nhiều như vậy thì liên quan gì đến tôi.
Thấy tôi không có phản ứng gì, Trần Nam ngược lại càng tức điên hơn.
Cô ta cười lạnh một tiếng: " Tôi xem cậu còn giả vờ được đến bao giờ."
Buổi sáng, nắng gắt như đổ lửa, ai cũng nóng đến mức hơi khó chịu.
Thấy vậy, tôi đề nghị với thầy huấn luyện cho cả đội ra chỗ râm mát để tập.
Trần Nam nghe thấy liền lên tiếng phản đối:
" Tôi mới là lớp trưởng, tôi không đồng ý. Mới huấn luyện được một tiếng thôi mà, phơi nắng một chút cũng không c.h.ế.t được."
Hành động hát ngược giọng này khiến cả lớp không hài lòng.
"Làm cái gì vậy, có phải cấp ba đâu mà lớp trưởng còn có quyền phủ quyết một phiếu?"
" Đúng thế, rõ ràng cổ của chính cô ta cũng đã đỏ ửng, bong cả da ra rồi mà còn phản đối."
Lý Thúy Hồng lại đứng ra bênh vực Trần Nam:
" Đúng vậy, tôi chính là muốn phơi nắng! Đâu có giống cậu, phơi nắng một chút đã cảm thấy không chịu được khổ. Cậu đến đây để huấn luyện quân sự hay là để hưởng thụ? Tôi thấy nên nhân dịp này mà rèn luyện bản thân cho tốt."
Thầy cố vấn nghe thấy, càng nhân cơ hội khen ngợi họ và nói bóng nói gió tôi một phen:
"Các em sinh viên các em chính là thiếu tinh thần chịu khổ, mới khổ một chút đã kêu la không chịu nổi! Các em phải học tập hai bạn này nhiều vào! Đừng có suốt ngày oán trời trách đất, động một chút là tìm giáo viên, đều là sinh viên cả rồi, phải học cách tự mình giải quyết vấn đề!"
Việc chúng tôi muốn ra chỗ râm mát để huấn luyện đương nhiên cũng bị dập tắt từ trong trứng nước.
May mà buổi trưa được tan sớm, tôi cũng nhận được thông báo có thể chuyển phòng. Tôi lập tức quay về ký túc xá thu dọn hành lý và bật điều hòa lên. Dù sao thì hôm qua Lý Thúy Hồng sống c.h.ế.t nói tiền đã nạp vào không rút ra được, chỉ trả lại cho tôi 150 tệ.
Lúc Lý Thúy Hồng quay về thấy vậy định la lối.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Hoặc là trả nốt tiền cho tôi, hoặc là câm miệng lại."
Lần này cô ta im bặt, chỉ lẩm bẩm:
"Bật nhiệt độ thấp thế này tốn bao nhiêu điện chứ, cho cậu lạnh c h í c luôn đi."
Ngay khoảnh khắc tôi gọi bạn đến giúp chuyển đồ đi, Lý Thúy Hồng đã vội vàng tắt điều hòa.
Chỉ một cái hành động tắt đó mà đã xảy ra chuyện.
Buổi chiều tập trung điểm danh, thiếu mất Trần Nam và Lý Đình.
Tôi nhớ lại hành động của họ buổi trưa, trong lòng thầm nghĩ không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
Nhưng Lý Thúy Hồng vẫn đang đứng đây khỏe mạnh mà.
Thầy huấn luyện hỏi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lý Thúy Hồng.
Lý Thúy Hồng khinh khỉnh bĩu môi:
"Nhìn tôi làm gì, tôi có phải mẹ của họ đâu, tự mình không dậy nổi thì trách ai?"
Khi gọi điện cho Trần Nam cũng không được, thầy huấn luyện nhận ra có điều không ổn, lập tức gọi Lý Thúy Hồng, tôi và vài bạn nữ khác dẫn đường.
Lý Thúy Hồng miễn cưỡng lẩm bẩm:
"Có cần thiết phải thế không? Làm rùm beng cả lên."
Nhưng khi chúng tôi chạy đến ký túc xá, thì phát hiện hai người nằm bất động trên giường.
Thầy huấn luyện thấy Trần Nam còn có phản ứng co giật nhẹ, liền lập tức phán đoán là bị sốc nhiệt.
Thầy bảo chúng tôi mau gọi xe cứu thương.
Thầy bế Trần Nam và Lý Đình ra ban công để sơ cứu.
Lý Thúy Hồng lại đưa tay ra ngăn thầy huấn luyện:
"Ông giở trò đồi bại gì thế!"
Thầy huấn luyện giải thích cho cô ta về bệnh sốc nhiệt, nhưng cô ta sống c.h.ế.t ngăn cản và la lối:
"Đây chỉ là say nắng thôi, ông làm ướt quần áo của họ có phải là muốn chiếm tiện nghi không?!"