Nói rồi, cô bồi thêm một câu: "Cứ ăn những gì nên ăn, uống những gì nên uống, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Rõ ràng cơ thể chẳng hề béo, cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe, vốn dĩ chẳng cần phải giảm cân, vậy mà ngày nào cũng phải kiêng khem vì cái gọi là "sắc đẹp". Tổ tiên mà biết được, chắc ngất xỉu mất thôi.
Ánh mắt Yến Kiều Kiều khẽ động, dường như đã nghe thấy lời Yến Thanh.
Còn lời của thím hai Yến, cứ thế bị Yến Thanh chặn đứng lại.
Thím hai Yến còn chưa kịp nói gì, bà nội Yến đã lên tiếng: "Được! Thanh nhi nói hay lắm! Cứ ăn cứ uống tự nhiên. Con gái ăn được là có phúc, mình có béo đến mức không đi nổi đâu mà phải học theo cái kiểu lấy gầy làm đẹp ấy."
"Mấy đứa học tập đi. Đứa nào đứa nấy gầy nhom. Vẫn phải như Thanh nhi nhà mình, thế mới có phúc khí."
Bà ấy vừa nói vừa cười với cháu gái. Ai nhìn cũng cảm nhận được bà ấy thật lòng yêu thương cô cháu gái khó khăn lắm mới tìm lại được này.
Mà thực tế, Yến Thanh vốn không béo cũng chẳng quá gầy, thuộc kiểu vóc dáng vừa vặn cân đối.
Thím hai Yến dù muốn nói thêm lời nào khó nghe cũng không dám nữa. Nói tiếp thì thành ra cố tình kiếm chuyện thật rồi. Không chỉ làm nhà anh cả phật ý, mà còn khiến bà nội không vui, sau này tài sản thừa kế chẳng phải rơi hết vào túi nhà cả với nhà ba sao?
Bữa cơm này cả nhà ăn uống khá hòa thuận. Mãi đến khi ăn xong vẫn không thấy Yến Tu Văn về.
Bà nội dặn dò vài câu, còn dặn người gói lại ít đồ ăn để Yến Đình Chu tiện đường mang qua cho Yến Tu Văn rồi mới về phòng nghỉ trưa.
Yến Đình Chu lần lượt tặng quà đã chuẩn bị cho mọi người. Tặng bà nội một pho tượng ngọc.
Nhà chú hai thì có túi xách, đồ cổ, cả mỹ phẩm các cô gái trẻ yêu thích.
Nhưng Yến Kiều Kiều trước giờ vẫn luôn hứng thú với những món đồ này, lần này lại chẳng có chút hào hứng nào, đến Yến Đình Chu nhìn cũng thấy lạ.
Yến Thù nhận được một chiếc máy ảnh lấy liền Polaroid, Yến Trăn nhận được một chiếc đồng hồ mới.
Đến lượt Yến Thanh thì lại chẳng có gì cả.
Bà Yến cũng sững người, nhìn sang chồng, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Không phải em bảo anh chuẩn bị quà gặp mặt cho Thanh nhi tử tế chứ?"
Ngay cả Kiều Kiều cũng có quà, sao Thanh nhi nhà mình lại không có? Nếu đã không có thì thà rằng đừng ai có còn hơn, thế này chẳng phải làm con bé tổn thương sao?
Thanh nhi bên ngoài không buồn nhưng trong lòng chắc chắn sẽ hụt hẫng lắm.
Yến Đình Chu định giải thích gì đó thì Yến Thù đã kéo Yến Thanh ra ngoài, chuẩn bị về Vân Thành.
"Đừng vội, ra ngoài rồi nói." Ông trấn an vợ, rồi đi theo sau mấy đứa trẻ ra ngoài.
Trên đường về Vân Thành, Yến Thù tò mò nghiên cứu chiếc Polaroid, Yến Trăn chụp ảnh đồng hồ mới, chỉ có Yến Thanh ngồi một bên chẳng có gì cả.
Bà Yến sợ Yến Thanh tủi thân, lén dùng điện thoại chuyển khoản cho cô năm mươi nghìn tệ, kèm theo ghi chú: "Muốn mua gì thì mua, đừng để ý bố con, ông ấy tính cách như thế đấy, đoảng lắm." Ai ngờ, bà vừa chuyển tiền xong, trong xe liền vang lên giọng nữ thông báo tự động: "Tài khoản XXX nhận được năm mươi nghìn tệ."
Giây phút tiếng thông báo vang lên, ngoại trừ bà Yến, ánh mắt của tất cả những người còn lại đều đồng loạt đổ dồn về phía Yến Thanh.
Bà Yến giả vờ như không biết gì.
Nhưng Yến Đình Chu lại đoán ra được, ở góc khuất mà không ai thấy, khóe môi ông khẽ nhếch lên.
Yến Thanh liếc nhìn điện thoại, không nhịn được cong môi cười.
Nói ông bố Yến này đoảng thì e là không đúng.
Theo quan sát của cô, Yến Đình Chu hẳn là người cẩn trọng trong từng lời nói và hành động, làm việc gì cũng cố gắng không để xảy ra sai sót. Từ những câu hỏi ông hỏi mấy đứa trẻ lúc ăn cơm ban nãy càng chứng minh điều này.
Cô phát hiện mình ngày càng thích gia đình họ Yến, mỗi người một tính cách, tạo thành một gia đình lớn đầm ấm.
Vừa về đến nhà họ Yến, mấy người đã thấy Yến Đình Chu một mình ra phía sau xe, mở cốp và lôi ra một chiếc vali cao gần bằng nửa người. Chiếc vali trông nặng trịch, không rõ bên trong chứa đựng những gì.