Theo lý mà nói, hành lý của Yến Đình Chu phải vài ngày nữa mới được gửi từ nước ngoài về. Vậy chiếc vali ngoại cỡ này là để làm gì?
Ngay sau đó, mọi người thấy Yến Đình Chu kéo vali đi thẳng về phía Yến Thanh.
Nhìn chiếc vali to lớn ấy, Yến Thanh bất giác nhớ lại tối đầu tiên cô đến nhà họ Yến, Yến Thù cũng từng xách hai vali lớn vào phòng mình.
Yến Đình Chu đẩy chiếc vali đến trước mặt Yến Thanh, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, dường như trời sinh đã không biết dịu dàng hay mỉm cười: "Bố không biết con thích gì, nên cứ chọn đại một ít. Con xem có gì dùng được không."
Lời này vừa thốt ra, Yến Thù và Yến Trăn đứng phía sau lập tức tròn mắt, há hốc miệng!
Ông bố già nhà mình hóa ra lại có cái phong thái "tổng tài bá đạo" này sao?
Ngay cả bà Yến đứng phía sau cũng ngạc nhiên nhìn chiếc vali lớn. Hồi trẻ hẹn hò, ông tặng quà cho bà cũng đâu có hoành tráng thế này, giờ lại học đâu ra cái kiểu này vậy?
Nhìn chiếc vali to đùng trước mặt, Yến Thanh vừa cảm động vừa dở khóc dở cười. Con gái đã đặc biệt, làm bố cũng chẳng kém cạnh.
Cô chân thành nói với Yến Đình Chu: "Con cảm ơn bố ạ."
Một tiếng "cảm ơn" lại khiến Yến Đình Chu có chút bối rối. Các con khác trong nhà hàng năm nhận đủ loại quà, tuy cũng cảm ơn nhưng không nghiêm túc và chuẩn mực như cô con gái đang đứng trước mặt này.
Xem ra, tính cách của Yến Thanh lại có phần giống mình.
Yến Thanh có thể cảm nhận được rằng, người bố Yến Đình Chu này vẻ ngoài tuy nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng thực chất trong lòng lại tỉ mỉ, dịu dàng hơn bất cứ ai.
Điểm này càng được khẳng định khi Yến Thanh kéo vali lên lầu vào phòng, mở ra xem quà bên trong.
Yến Thù, vì chưa bao giờ thấy bố mình đối xử theo kiểu này, cũng tò mò chen vào phòng xem cùng chị.
Bên trong vali là vô số món quà được gói bằng giấy tinh xảo. Yến Thù đếm thử: "1, 2, 3... 17, 18 món quà!"
"Em chưa bao giờ thấy bố tặng nhiều quà thế này. Chị ơi, chị mở ra xem là gì đi!"
Yến Thanh sững sờ. Mười tám món quà.
Yến Thanh năm nay mười tám tuổi.
Yến Đình Chu đây là đang bù đắp lại tất cả quà tặng của mười tám năm thiếu vắng cho Yến Thanh.
Từng món quà được mở ra: nào là điện thoại, máy tính bảng, laptop, bút máy, giày dép, quần áo, túi xách, cả một bộ mỹ phẩm và đồ dưỡng da... Hầu như bất cứ thứ gì một cô gái có thể cần dùng đều có đủ cả.
Cuối cùng còn có một chiếc thẻ ngân hàng kèm theo mật khẩu.
Yến Thù không ngừng cảm thán: "Không ngờ bố còn có phong thái của tổng tài bá đạo đến vậy!"
Yến Đình Chu tuy tỏ vẻ nghiêm khắc, lạnh nhạt với Yến Thanh nhưng thực chất lại âm thầm quan tâm cô vô cùng.
Những bức ảnh, video bà Yến gửi qua, ông đều xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Ông phóng to rồi lại thu nhỏ, cẩn thận xem xét từng chi tiết.
Từ ảnh, ông nhận ra chiếc điện thoại của con gái đã là kiểu cũ từ nhiều năm, liền mua ngay cho cô một chiếc mới nhất.
Rồi cũng từ ảnh, ông thấy con gái nuôi có iPad đời mới nhất, con trai có máy tính đời mới nhất, còn con gái mình thì không, chỉ có một chiếc máy tính bảng không rõ nhãn hiệu gì, trông cũng khá cũ kỹ. Thế là ông mua luôn cả iPad và laptop đời mới nhất cho cô.
Sau đó, trong các video khác, ông lại phát hiện, hai cô gái cùng ra ngoài, con gái nuôi đeo túi xách xinh xắn, còn con gái mình thì lúc nào cũng chỉ đeo một chiếc túi vải màu trắng đơn giản.
Dựa vào những bức ảnh và video này, mọi món đồ Yến Đình Chu mua đều là những thứ Yến Thanh chưa có.
Yến Thanh chưa bao giờ được đối xử tỉ mỉ như vậy. Đối mặt với nhiều quà tặng đến thế, trong khoảnh khắc, cô thực sự cảm nhận được tình thương của bố nhưng lại không biết phải đáp lại thế nào.
Cô không có kinh nghiệm sống chung với gia đình. Được sư phụ nuôi lớn, mà sư phụ trước giờ chẳng quản lý gì, chỉ cần cô sống sót là được.
Yến Thù cười híp mắt, cầm quần áo, túi xách và trang sức, định thay đồ cho Yến Thanh.
"Không ngờ bố lại là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng thế này! Chị mau thay đồ đi, ra cho bố mẹ xem. Bố thấy chắc chắn sẽ thầm vui trong lòng đấy!"