Dư luận trên diễn đàn bỗng chốc xoay chiều, rất nhiều người bắt đầu bàn tán xem rốt cuộc Yến Thanh giàu đến mức nào.
Không ít người nhắc lại chuyện hồi đầu năm học, khi Yến Thanh xem bói tính phí sáu mươi tệ mỗi lượt. Có người từng hỏi cô có thể bớt chút ít không, nhưng cô kiên quyết từ chối. Hồi đó, ai cũng cảm thấy cô gái này vì mấy đồng bạc lẻ mà tiết kiệm đến mức bủn xỉn, chắc hẳn là nghèo đến phát điên rồi.
Thế nhưng bây giờ, chỉ vì cô bạn cùng phòng, cô lại chi tiền không tiếc tay, chẳng hề coi tiền là gì to tát.
Thậm chí có người còn bắt đầu "đẩy thuyền" cho cặp tình bạn cùng phòng "thần tiên" này, bày tỏ ước muốn cũng có một người bạn cùng phòng sẵn sàng "vung tiền" vì mình như thế.
Đúng lúc này, lại có người "đào" lại trang cá nhân của cả nhóm, mở một chủ đề khác vô cùng hài hước với tiêu đề: [ Tôi và cô bạn cùng phòng phú bà của tôi.]
Bài đăng kèm theo ảnh chụp màn hình trang cá nhân của Cao Lăng và Trương Tiêu, với chú thích về đủ mọi cách "phú bà" cưng chiều bạn cùng phòng.
Phần bình luận bên dưới nhanh chóng trở nên cực kỳ sôi nổi.
Lầu 1: [Cứu tôi với! Đây rốt cuộc là tình bạn cùng phòng "thần tiên" kiểu gì vậy trời, Cao Lăng và Trương Tiêu kiếp trước chắc phải giải cứu cả dải ngân hà mới có phúc thế này đúng không?]
Lầu 2: [ Tôi xin cung cấp thông tin nội bộ đây: Cao Lăng từng chia sẻ cô ấy và Trương Tiêu thực ra hoàn toàn không hề biết Yến Thanh là "phú bà", chỉ tình cờ phát hiện ra một lần, nhưng lý do cụ thể thì không tiện tiết lộ đâu nha.]
Lầu 3: [ Tôi vừa "tẩn" cho con bạn cùng phòng một trận tơi bời, mà nó vẫn không chịu thừa nhận mình là "phú bà" / cười. jpg.]
Lầu 4: [Bạn lầu trên ơi, có khi nào cô bạn cùng phòng của bạn thực sự không phải "phú bà" thật không?]
Lầu 5: [Dù sao đi nữa, cái kiểu dùng tiền "mua chuộc" người khác này cũng thật đáng ghê tởm quá đi chứ? Chỉ mỗi mình tôi thấy vậy thôi hả?]
Lầu 6: [Bạn lầu trên, ừ, đúng là chỉ có mỗi mình bạn thấy vậy thôi đó.]
Lầu 7: [Nếu bạn thấy không ưng thì cũng chịu chi tiền ra đi, ai cũng là người lớn cả rồi, có khả năng tự suy nghĩ mà.]
Lầu 8: [Cười xỉu tôi mất! Chúng tôi nói hoàn toàn là sự thật đó nha, người ta đúng là tính cách tốt, người cũng tốt, không lẽ thật sự có ai nghĩ một ly trà sữa hai ba chục tệ mà mua chuộc được bọn tôi sao?]
Lầu 9: [Nếu Mẫn Hinh có bỏ tiền mời bọn tôi uống, bọn tôi còn chẳng thèm đụng vào ấy chứ.]
Lầu 10: [Vậy là khoa các bạn bây giờ đang cô lập, tẩy chay cô bạn kia rồi sao?]
Lầu 11: [Lại cười c.h.ế.t tôi rồi đây! Cái gì cũng lôi chuyện cô lập tẩy chay vào được. Nếu đã cô lập cậu ấy, Yến Thanh với Cao Lăng còn làm cùng nhóm với cậu ấy sao?]
Lầu 12: [Đừng có suốt ngày mở miệng ra là cô lập tẩy chay, bọn tôi bây giờ vẫn ăn cơm thì ăn cơm, nói chuyện thì nói chuyện bình thường. Chỉ cần cậu ấy đến tìm bọn tôi nói chuyện hay nhờ giúp đỡ gì đó cũng chẳng ai từ chối cả, nên chẳng có ai cô lập cậu ấy đâu nhé.]
Lầu 13: [ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ xảy ra chuyện thế này, dù sao thì tôi và mấy đứa cùng phòng cũng không dám chơi chung với cậu ấy nữa rồi, càng đừng nói đến chuyện làm cùng nhóm, sợ lắm rồi, sợ lắm rồi.]
Lầu 10: [ Đúng vậy đó, bọn tôi không dám dính dáng gì đến cậu ấy nữa đâu, suýt nữa thì rớt môn không nói làm gì, lỡ sau này còn bị mắng cho ba ngày ba đêm thì sao, nghĩ thôi đã thấy phát sợ rồi.]
Lầu 11: [Thế tóm lại, cô em Yến Thanh rốt cuộc có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì tôi theo đuổi đấy nhé, anh em bạn bè ơi, bớt được hai mươi năm phấn đấu đó!]
Cao Lăng vừa xem vừa cười tủm tỉm: "Dân mạng đúng là tinh mắt thật đấy, cho dù Mẫn Hinh bây giờ có làm trò gì đi nữa cũng chẳng ai thèm tin cô ta đâu."
Trương Tiêu thấy cô bạn vẫn đang miệt mài lướt diễn đàn, liền thở dài: "Hôm trước còn tức đến mức đòi đi tìm Mẫn Hinh liều mạng, nói mấy cái thứ diễn đàn này nên bị đánh sập đi, giờ thì lại cày còn nhiệt tình hơn cả người trong cuộc." Yến Thanh đứng cạnh nhìn cô ấy, khẽ mỉm cười: "Cậu ấy vui là được, sao cũng được."
Cuộc sống này, có thể tìm được niềm vui đã là điều quý giá.