Một người như Cao Lăng, có thể tìm thấy niềm vui giản dị như vậy, không phải ai cũng may mắn có được.
Trương Tiêu gật gật đầu: "Cũng phải."
Trương Tiêu chợt nhớ ra một chuyện khác: " Đúng rồi, hôm nay lúc tớ về, cô quản lý ký túc xá nói với tớ là giường trong phòng mình đã trống nửa năm rồi, tháng sau chắc chắn sẽ có người chuyển vào."
"Cũng không biết bạn cùng phòng mới thế nào, có dễ tính không nữa."
Yến Thanh gật đầu: "Cũng tốt, thêm người cũng náo nhiệt hơn."
Trương Tiêu ngạc nhiên nhìn Yến Thanh, cảm thấy những lời này không giống như lời cô sẽ nói ra, bởi vì nhìn Yến Thanh rõ ràng không phải là người thích sự náo nhiệt.
Thực ra Thẩm Duyệt đi lâu như vậy, ban đầu các cô không quen, khó lòng nguôi ngoai, luôn cảm thấy một người đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của mình thật khó chấp nhận.
Thời gian trôi qua, các cô cũng dần dần chấp nhận, đặc biệt là Trương Tiêu.
Lúc Thẩm Duyệt mới xảy ra chuyện, Trương Tiêu là người tự trách mình nhiều nhất. Cô ấy đã tự trách suốt một thời gian dài, rằng nếu khi ấy mình không ra ngoài mua đồ ăn, mà cẩn thận trông chừng Thẩm Duyệt, có lẽ cô bạn đã không nhảy lầu tự tử. Bố mẹ Trương Tiêu thậm chí còn muốn tìm bác sĩ tâm lý cho con gái, lo sợ con gái sẽ mãi chìm đắm trong cảm giác tội lỗi, rồi dẫn đến những vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
May mắn là Trương Tiêu đã vượt qua được và hiểu ra rằng, một khi đã có ý định tự tử, thì không phải ai cũng có thể khuyên nhủ được.
Đứng trên lập trường của Thẩm Duyệt, lúc đó, cô ấy không đủ sức để chống chọi lại tất cả những gì phải đối mặt, tâm hồn đã hoàn toàn đóng băng.
Giờ đây, mọi chuyện đã qua cũng đến lúc có bạn cùng phòng mới đến căn phòng này rồi.
Trương Tiêu nhìn sang Cao Lăng, chỉ thấy Cao Lăng lúc này đã bắt đầu cày phim. Trương Tiêu lắc đầu, đúng là cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh thật. ...
Ngày tháng cứ thế lướt qua, cuối cùng cũng đến Lễ Tình Nhân.
Các hoạt động trong trường diễn ra rầm rộ, thậm chí có người còn dựng một "bức tường nguyện ước tỏ tình", đặt ngay dưới tòa nhà sinh hoạt chung. Các bạn nữ viết nguyện vọng của mình lên giấy ghi chú, dán lên bức tường. Có thể ghi tên, để các bạn nam tự nguyện gỡ xuống giúp hoàn thành.
Hoạt động này vừa được khởi xướng, chưa đầy một ngày, một mặt của bức tường tỏ tình đã bị dán kín.
Một đám con trai tụ tập quanh bức tường đó, tìm tên của bạn nữ mình thích. Lúc Yến Thanh và Trương Tiêu đi ngang qua đã dừng lại xem một lúc.
Thấy Yến Thanh níu mắt lại thêm mấy bận, Trương Tiêu tưởng cô có hứng thú: "Thanh Thanh, cậu có muốn qua đó viết một tờ không?”
Yến Thanh hỏi ngược lại: "Cậu đã viết chưa?"
Trương Tiêu đỏ bừng mặt, vội đáp: "Tớ... tớ thấy mọi người ai cũng viết nên cũng muốn góp vui thôi mà."
"Tớ không có bạn nam nào mình thích cả, chỉ viết cho vui thôi." Cô ấy giải thích thêm.
Yến Thanh chỉ khẽ cười, không đáp lời.
Trương Tiêu, với gương mặt vẫn còn ửng đỏ, lại hỏi: "Có muốn qua đó viết một tờ không?” Đợi đám con trai bên kia gỡ hết những mảnh giấy cũ xuống, chúng ta có thể dán giấy mới lên.
Yến Thanh lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần thiết."
Trương Tiêu khuyên nhủ: "Chỉ một tờ thôi mà, viết cho vui thôi. Cậu cũng có thể không ghi tên mình."
Thấy Yến Thanh không hề lay chuyển, vẻ mặt hoàn toàn không hứng thú, Trương Tiêu liền kéo tay cô đi về phía đó, lấy một tờ giấy ghi chú đưa cho Yến Thanh, đôi mắt sáng lấp lánh, sự tò mò hiện rõ.
Yến Thanh đành chịu, lấy từ trong túi ra cây bút, ngập ngừng một lúc rồi viết vỏn vẹn hai câu lên mảnh giấy.
Trương Tiêu sững sờ: "Cậu chỉ viết thế này thôi à?" Cô nhìn hai câu trên giấy, cái này căn bản là không ai có thể thực hiện được đúng không?
Yến Thanh gật đầu: "Chỉ viết thế này thôi."
Trương Tiêu lập tức giơ ngón cái khen cô, sau đó nhanh nhẹn cầm tờ giấy ghi chú đó chạy tới, dán thật cẩn thận lên bảng.
Cô ấy xoa cằm, thầm nghĩ: [Không biết ai sẽ may mắn nhặt được mảnh giấy ghi chú đặc biệt này của Yến Thanh đây nhỉ?]
Lúc về đến ký túc xá, Yến Thanh nhận được tin nhắn của Đỗ Phong Thanh gửi tới.