Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 379

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đỗ Phong Thanh: [Thanh Thanh, anh đang ở Vân Đại, tối nay em rảnh không?]

Yến Thanh liếc qua tin nhắn, nhưng không trả lời ngay. Cô mở trang cá nhân của Đỗ Phong Thanh, chợt muốn biết dạo này anh ấy thế nào.

Trước đây anh tìm mình khá thường xuyên, nhưng gần đây thì ít hẳn, cả tuần trời không có tin tức gì. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Đầu ngón tay cô lướt nhẹ trên màn hình, xem đi xem lại vài lần, vẫn không thấy có bất kỳ cập nhật nào mới.

Ngay lúc Yến Thanh định thoát ra, cô thoáng thấy ảnh đại diện của Đỗ Phong Thanh đột nhiên làm mới. Cô theo phản xạ nhấn vào xem, lại vô tình nhấn đúp hai lần. Chỉ thấy phía trên ảnh đại diện của đối phương đột nhiên hiện lên mấy chữ.

[Đã "chọc" Đỗ Phong Thanh.]

Mấy chữ đó nhanh chóng biến mất, Yến Thanh ngẩn ra, chưa kịp phản ứng. Cô nhấn mở ảnh đại diện, chỉ thấy đó là một bức ảnh trời xanh mây trắng, không biết là anh tự chụp hay ảnh trên mạng.

Đến khi Yến Thanh quay lại giao diện trò chuyện, cô thấy trên màn hình, nền trắng, một dòng chữ màu xám hiện ra rõ mồn một.

[ Tôi đã "vỗ nhẹ" Đỗ Phong Thanh.]

Cô im lặng một lát, chợt nhớ ra đúng là có chức năng này. Trước đây, Cao Lăng và Trương Tiêu đã từng "vỗ nhẹ" qua lại vài lần để trêu chọc nhau.

Cô nhớ Cao Lăng từng nói, chỉ cần nhấn đúp vào ảnh đại diện thêm lần nữa là có thể thu hồi cái "vỗ nhẹ" này.

Ngón tay Yến Thanh di chuyển đến ảnh đại diện đó, rồi lại nhấn đúp thêm lần nữa...

Lúc này, ở một nơi khác, Đỗ Phong Thanh đang bị giữ chân để tiếp chuyện, nghe hết lời khen ngợi dành cho tài năng trẻ này đến lời tán dương khác mà tai sắp đóng kén đến nơi.

Khoa Luật có một giảng viên vừa nghỉ hưu, đúng lúc trường muốn mời một giảng viên trẻ tuổi tài năng, liền nghĩ ngay đến Đỗ Phong Thanh, người năm ngoái từng được mời đến trường để tổ chức buổi diễn thuyết.

Với thực lực và những điều kiện hiện có của Đỗ Phong Thanh, bốn năm nữa đề xuất lên chức phó giáo sư hẳn là chuyện chắc chắn trong tầm tay.

Nhưng mấy năm nay danh tiếng của Đỗ Phong Thanh trong ngành ngày càng lớn, đang ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, e rằng lúc này anh sẽ không cân nhắc việc về trường đại học làm giảng viên.

Mà trên thực tế, Đỗ Phong Thanh có chút do dự. Nếu ở lại Vân Đại, cơ hội tiếp xúc với Yến Thanh sẽ nhiều hơn, đúng là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."

Tuy nhiên, anh lại lo rằng sẽ có những tình huống khó lường khác phát sinh.

Ngay lúc anh đang còn do dự, anh liếc nhìn điện thoại, tin nhắn gửi cho Yến Thanh vẫn chưa được trả lời nhưng trên màn hình chat lại bất ngờ xuất hiện một dòng chữ...

[Thanh Thanh đáng yêu đã "vỗ nhẹ" tôi.]

Đỗ Phong Thanh ngẩn người, ngay lúc anh còn chưa hiểu chuyện gì thì dòng chữ tương tự lại lần nữa xuất hiện.

[Thanh Thanh đáng yêu đã "vỗ nhẹ" tôi.]

Đỗ Phong Thanh lập tức hiểu ra vấn đề, không kìm được cong môi cười, ý cười dịu dàng tràn ra từ đáy mắt. Anh thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của Yến Thanh lúc này, vốn định thu hồi cú "vỗ nhẹ" nhưng kết quả lại "vỗ" thêm lần nữa, giờ chắc cô đang ngơ ngác lắm.

Đầu ngón tay anh khẽ gõ: [Em rảnh không? Cùng ăn bữa cơm nhé, ở ngoài hay nhà ăn đều được, em quyết định đi.]

Yến Thanh lúc này đang mày mò cái chức năng "vỗ nhẹ" này, vừa tìm trên mạng được một câu thú vị để đổi vào đó. Thấy tin nhắn của Đỗ Phong Thanh, cô vui vẻ trả lời.

Yến Thanh: [Được, đồ nướng.]

Từ lần trước ăn đồ nướng xong, thỉnh thoảng cô lại nhớ đến hương vị thơm ngon đó.

Độ cong nơi khóe môi Đỗ Phong Thanh dường như đông cứng lại. Anh cũng vui vẻ "vỗ nhẹ" lại một cái nhưng rồi bất ngờ sững người.

[Bạn đã "vỗ nhẹ" vào đùi của Thanh Thanh đáng yêu: Phú bà, bao nuôi em đi.]

Đỗ Phong Thanh ngẩn người mất mấy giây, sau đó mới bật cười khẽ. Hoàn toàn không giống chuyện Yến Thanh sẽ làm, sự tương phản này quá lớn.

"Cậu cân nhắc thế nào rồi?" Giảng viên Đàm ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu, nhìn về phía Đỗ Phong Thanh đang cười mà không rõ vì lí do gì.

Đỗ Phong Thanh khẽ gật đầu: "Có thể quay lại trường là vinh hạnh của tôi."

Giảng viên Đàm nghe những lời khách sáo này, mặt cười đến nhăn cả lại: "Cái thằng nhóc cậu, cái miệng này từ bao giờ lại biết nói mấy lời tâng bốc thế này rồi."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 379