" Tôi nhớ trước đây cậu đâu có nói mấy lời này." Ông nhớ rõ, ngày trước anh không ít lần chọc người ta tức đến sôi máu, ngay cả chính ông cũng không ít lần nếm mùi cái miệng độc địa của anh. Khi đó, ông đã có trực giác rằng cậu sinh viên này sau này nhất định sẽ thành tài, quả nhiên không sai.
Đỗ Phong Thanh cười: "Dù sao cũng lớn tuổi rồi."
Không sửa cái tính này, anh sợ sẽ dọa Yến Thanh chạy mất.
Lúc này Đỗ Phong Thanh hoàn toàn không nghĩ tới, mỗi lần anh cà khịa với Yến Tu Văn, Yến Thanh đều ở bên cạnh không thiếu lần nào. Mấy cái tính xấu của anh, căn bản không thể qua mắt được Yến Thanh.
Giảng viên Đàm nhất thời bị câu nói này của anh làm cho nghẹn họng: "Vẫn chẳng thay đổi gì." Câu "lớn tuổi rồi" này, nói là nói bản thân anh nhưng lại khiến người nghe cảm thấy có vài phần ẩn ý.
Đỗ Phong Thanh đột nhiên hỏi: "Nghe nói thầy đã hai năm không nhận hướng dẫn sinh viên, mấy năm nay cũng không định nhận ạ?”
Hai năm trước, sức khỏe thầy Đàm không được tốt lắm, năm nay trông đã hồi phục không ít.
Thầy Đàm do dự một chút: "Gặp được người phù hợp thì vẫn sẽ nhận thôi."
Sau khi Đỗ Phong Thanh rời đi, giảng viên Đàm lật xem danh sách các lớp mình dạy năm nay, ánh mắt dừng lại ở cái tên Yến Thanh, nhớ lại chuyện trên lớp hôm đó, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.
Đây là một hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng cẩn thận, thành tựu sau này sẽ không thua kém Đỗ Phong Thanh.
Chiều tối, lúc Yến Thanh từ ký túc xá đi ra, Đỗ Phong Thanh đã đợi sẵn ở dưới lầu.
Người qua lại rất đông, liên tục ngoái đầu nhìn, còn không ít người lén lấy điện thoại ra chụp trộm.
Hôm nay anh ăn mặc khá tùy ý, một chiếc áo thun trắng dài tay, khoác ngoài chiếc ghi-lê len màu xám. Tông màu xám trắng cực kỳ dịu mắt, khiến khí chất của anh cũng thêm mấy phần nho nhã, lịch thiệp.
Ráng chiều hoàng hôn màu lam tím, rất đẹp, ở phía sau anh, tựa như trở thành phông nền dành riêng cho anh vậy, làm tôn lên vẻ ngoài xuất chúng.
Lúc Yến Thanh đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bước chân cô dừng lại một chút. Người trước mắt này, dù là tướng mạo, ngoại hình hay cách đối nhân xử thế, đều là người nổi bật giữa đám đông một cách tự nhiên.
Theo như những gì cô nhìn thấy khi mới gặp Đỗ Phong Thanh vào đầu năm kia thì lúc này, người định mệnh của anh cũng nên xuất hiện rồi mới phải.
Có lẽ qua một thời gian nữa, Đỗ Phong Thanh sẽ không còn xuất hiện trước mặt mình nữa. Ánh mắt thoáng thấy Yến Thanh, Đỗ Phong Thanh liền mỉm cười, nhanh chân bước về phía cô: "Đang nghĩ gì mà không qua đây?”
Yến Thanh khẽ nở nụ cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhanh."
Rõ ràng trước kia khi chỉ có một mình, thời gian dẫu dài đằng đẵng, cứ thế trôi đi, cô chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại. Bởi cô biết, sau này mình sẽ còn gặp gỡ nhiều người hơn nữa.
Cô sẽ tận mắt chứng kiến những người xung quanh lần lượt rời đi ngay trước mắt, còn bản thân thì mãi mãi đứng lại đó. Cho đến khi đến một vùng đất mới, lại bắt đầu ở cùng một độ tuổi nào đó. Bởi vì cuộc đời cô vẫn luôn dừng lại ở cái năm đó.
Những người trước mắt này, cuộc đời họ dẫu trông có vẻ dài rộng, nhưng đối với dòng thời gian vô tận của cô mà nói, chẳng qua chỉ là những vị khách qua đường, những đoạn nhạc đệm thoáng chốc. Bởi cô sẽ không bao giờ già đi.
Nhưng chính vào lúc này, Yến Thanh không kìm được mà ngoái nhìn lại, cuối cùng mới thấu hiểu thâm ý trong lời khuyên của sư phụ.
Khi bắt đầu để tâm đến mọi thứ xung quanh, người ta liền không thể nào chấp nhận sự ra đi của những người bên cạnh một cách lạnh lùng, vô tình được nữa.
Người đời theo đuổi sự trường sinh bất lão bất diệt, nhưng vốn dĩ, đó lại là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Đỗ Phong Thanh mơ hồ cảm thấy dòng suy nghĩ của Yến Thanh có chút phân tán. Anh không biết cô đang nghĩ đến điều gì, chỉ thấy vẻ mặt cô thoáng chút ưu tư khó nói thành lời...
Hai người sánh vai đi trong khuôn viên trường Vân Đại, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của sinh viên đi ngang qua.