Khi đi ngang qua một “Bức tường tỏ tình", Yến Thanh phát hiện bức tường vốn còn vài chỗ trống lúc sáng nay giờ đã bị dán kín mít bởi những tờ giấy nhớ đủ màu sắc.
Thực ra cô không hiểu rõ lắm về hoạt động kiểu này.
Với số lượng sinh viên đông đảo của Vân Đại, việc tìm thấy mẩu giấy nhớ của người mình thầm mến trên bức tường đã chật kín, lại còn phải lo người khác nhanh chân chiếm mất... Chuyện này không chỉ cần duyên phận mà còn cần cả may mắn nữa.
Mà người có được cả hai điều này thì cực kỳ ít ỏi.
Thấy Yến Thanh nhìn về phía đó khá lâu, Đỗ Phong Thanh không khỏi hỏi: "Em cũng viết à?"
Cô gái trước mắt trông không giống kiểu người sẽ gửi gắm tâm tư nguyện vọng vào những thứ này, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, có lẽ cô cũng đã viết.
Yến Thanh chậm rãi gật đầu: "Viết bừa một tờ thôi."
Câu nói này khiến Đỗ Phong Thanh nghe xong liền có chút chôn chân tại chỗ, nhìn đám người đông nghịt đang chen chúc nhau tìm kiếm ở phía đó...
Anh cũng muốn tham gia. ....
Tối hôm đó, sau khi ăn đồ nướng xong, Đỗ Phong Thanh đưa Yến Thanh về ký túc xá rồi dừng lại trước bức tường tỏ tình kia.
Ban ngày, những tờ giấy nhớ đủ màu sắc chen chúc nhau vốn đã không dễ tìm. Bây giờ, chỉ có ánh đèn vàng vọt leo lắt lại càng khó khăn hơn.
Anh kiên nhẫn lật xem từng tờ một.
Nếu là Yến Thanh viết, mà lại có ghi tên thì chắc hẳn đã bị người khác lấy đi từ lâu rồi.
Còn nếu không ghi tên, giữa cả một bức tường đầy giấy nhớ thế này, dù anh có tìm được thật thì cũng không cách nào xác nhận đó có phải do cô viết hay không.
Dù lý trí mách bảo điều vô vọng, đôi mắt Đỗ Phong Thanh vẫn không ngừng tìm kiếm. Cho đến cuối cùng, anh vẫn không tìm thấy tên Yến Thanh.
Mãi đến khi mấy cậu con trai khoác vai bá cổ, vừa nói vừa cười đi tới từ phía xa, Đỗ Phong Thanh mới đột nhiên nhận ra hành động của mình không phù hợp với hình tượng của một đàn anh. Anh lặng lẽ cúi mắt cười khẽ, nhấc bước định rời đi.
Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh. Anh khẽ nheo mắt. Một tờ giấy nhớ màu xanh lá nhạt bị gió cuốn khỏi tường, bay lả tả xuống đất, lặng lẽ rơi ngay bên chân Đỗ Phong Thanh.
Anh cúi người nhặt lên, chỉ thấy trên tờ giấy nhớ có một dòng chữ phóng khoáng, nét chữ mang khí chất độc đáo, thoát tục.
"Nguyện thế giới hòa bình, không bệnh không tai ương..."
Đỗ Phong Thanh đột nhiên siết chặt tờ giấy nhớ trong tay, đôi mắt đào hoa kia nhìn chằm chằm vào dòng chữ, một cảm giác khó tả dâng lên. ...
Lễ tình nhân vừa qua không lâu, Trương Tiêu đã thoát ế.
Vì từng trải qua chuyện của Thẩm Duyệt, Cao Lăng vẫn có chút cảnh giác với việc Trương Tiêu thoát ế. Dù sao thì thời buổi này, tra nam không hề ít.
Trương Tiêu cười tươi nói: "Là đàn anh năm ba ở đây, cũng là anh khóa trên hồi cấp ba của tớ. Hôm đó tớ qua đưa đồ thì tình cờ gặp lại."
Nói ra cũng là duyên phận, vị đàn anh này là người mà cô ấy từng thầm thích hồi còn ngây ngô ở trường cấp ba mấy năm trước. Khi đó anh ấy thực ra đã có bạn gái. Hai người cùng đỗ vào Vân Đại, là cặp đôi trai tài gái sắc nổi tiếng trong trường.
Lúc đó, Trương Tiêu chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ chúc phúc.
Nhưng nghe nói năm ngoái, cặp đôi đáng ngưỡng mộ này đã chia tay, hình như là do bất đồng quan điểm, cô gái đã ra nước ngoài du học.
Hôm lễ tình nhân, Trương Tiêu đi đưa tài liệu, bất ngờ gặp lại anh ấy. Hai người nói chuyện qua lại vài lần, rồi từ đó dần trở nên thân thiết hơn. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, họ đã thành một đôi.
Nghe đến đây, Cao Lăng cuối cùng cũng hiểu ra. Trương Tiêu đây là đã đến được với "ánh trăng sáng" thời cấp ba của mình rồi, thầm mến đã thành sự thật.
Trương Tiêu lúc này đang cúi nhìn màn hình điện thoại. Lúc ngẩng mặt lên, chính cô cũng không nhận ra khóe miệng mình cứ cong lên mãi: "Anh ấy nói tối nay muốn mời cả phòng mình ăn cơm." Đây là truyền thống của Vân Đại, người mới thoát ế sẽ mời bạn cùng phòng của đối phương ăn cơm.