Trương Tiêu vốn không định để Du Chu mời cơm, dù sao cô ấy cũng không để tâm mấy chuyện này. Nhưng không ngờ Du Chu lại chủ động đề nghị mời bạn cùng phòng của cô ấy ăn, trong lòng cô ấy lập tức ấm áp hẳn lên.
Cô ấy cảm thấy như mình đang được đối phương trân trọng.
"Sao nào, đi chứ?" Trương Tiêu cười rạng rỡ.
Cao Lăng nghe vậy, thầm nghĩ đối phương quả là người khá kỹ tính.
Cao Lăng quay đầu nhìn Yến Thanh: "Thanh Thanh, cậu đi không?"
"Sao cũng được."
Yến Thanh chẳng buồn ngẩng đầu, mắt dán chặt vào nội dung mùa trước của chương trình tạp kỹ. Đã nhận lời làm khách mời hai tập thì cô cũng cần tìm hiểu kỹ trước.
Trương Tiêu lập tức vui vẻ gọi điện cho bạn trai, rất nhanh đã chốt được thời gian: Tám giờ tối nay, tại quán lẩu quen thuộc gần trường.
Tám giờ tối hôm đó, khi Yến Thanh và hai người kia đến nơi, Du Chu cũng đã có mặt.
Chàng trai trông khá cao, mặc áo hoodie đen, sau khi ngồi xuống đã chủ động chào hỏi Cao Lăng và Yến Thanh.
Trong suốt bữa ăn, Cao Lăng không ngừng âm thầm quan sát Du Chu. Qua phản ứng và biểu cảm của anh ta khi bước vào và bắt gặp Yến Thanh, Cao Lăng nhận thấy anh ta không phải kiểu gã tra nam háo sắc chỉ biết dòm ngó người đẹp như Hứa Phong.
Trong lúc đó, Du Chu mấy lần gắp thức ăn, rót nước cho Trương Tiêu, ngay cả việc đưa khăn giấy cũng không hề quên.
Người bạn trai này xem ra rất đáng tin cậy.
Cao Lăng thầm giơ ngón tay cái khen bạn cùng phòng, mắt nhìn người của Trương Tiêu cũng không tệ.
Cô huých cùi chỏ vào Yến Thanh, hỏi nhỏ: "Cậu thấy sao?”
Yến Thanh lúc này mới ngẩng mắt lên khỏi đĩa thức ăn, nhìn cặp đôi trước mặt. Xét từ lời nói và cử chỉ, chàng trai này là người rất tốt, chăm sóc bạn gái chu đáo mọi mặt, nhân cách tính tình đều không có vấn đề gì đáng chê.
Chỉ có điều, ánh mắt anh ta chẳng hề ánh lên chút tình cảm nào dành cho Trương Tiêu.
Ngược lại, Trương Tiêu lại tỏ ra mừng rỡ như được sủng ái trước mỗi cử chỉ của Du Chu. Có lẽ tình cảm ngưỡng mộ thuở niên thiếu đã giăng một lớp sương hồng lên hình bóng người trước mặt, khiến Trương Tiêu khi nhìn Du Chu, ánh mắt cô ấy như có ánh sao lấp lánh, nụ cười hạnh phúc gần như tràn ra khỏi khóe môi.
"Người rất tốt." Yến Thanh nói.
Cao Lăng cười: "Tớ cũng thấy rất tốt."
Vốn dĩ Cao Lăng còn lo cho Trương Tiêu, giờ xem ra đối phương là người tốt cũng không giống kiểu người sẽ bắt nạt Trương Tiêu.
Yến Thanh liếc nhìn hai người họ một cái, rồi lại cúi mắt tiếp tục ăn. Giống như chuyện của Thẩm Duyệt, cho dù có vạch trần ngay từ đầu, kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy.
Lúc Tô Triệt và mấy người bạn vừa nói chuyện vừa đi vào, Ngải Hiên tinh mắt, nhìn thấy mấy cô gái liền giơ tay lên chào: "Cao Lăng, Yến Thanh!"
Trùng hợp thật.
Tô Triệt nhìn theo hướng Ngải Hiên, góc độ này vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Yến Thanh.
Cô đang yên lặng ăn uống, mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới riêng của cô.
Anh ta đột nhiên nhận ra Yến Thanh thực ra hoàn toàn khác với những gì anh ta tưởng tượng trước đây.
So với Yến Thù lớn lên cùng anh ta từ nhỏ, cô còn có thêm vài phần trầm ổn.
Hà Nhu đứng bên cạnh, khi phát hiện ánh mắt Tô Triệt dừng lại trên người Yến Thanh, nụ cười liền cứng đờ trên mặt.
Mắt Cao Lăng cong tít không biết hôm nay là ngày gì mà mọi người lại tụ tập hết cả ở đây.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Yến Thanh đang rửa tay thì một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau. Hà Nhu nhìn Yến Thanh qua gương: "Cô đã không thích Tô Triệt, tại sao còn chưa hủy bỏ hôn ước?"
Yến Thanh rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau khô những giọt nước còn đọng trên tay.
Gương mặt không hề trang điểm kia khiến Hà Nhu đứng sau cũng phải ghen tị không thôi.
Bắt gặp ánh mắt Hà Nhu, Yến Thanh nhớ lại lời chất vấn vừa rồi của cô ta, bất giác bật cười mỉa mai: "Muốn đặt chân vào Tô gia, cô nên dành tâm sức cho Tô Triệt thì hơn, chứ đừng chằm chằm vào cái gọi là 'tình địch trong tiềm thức' của cô làm gì.”