"Sao năm đó mày không c.h.ế.t đi?"
Bà Yến cười lạnh một tiếng: "Sao chổi?"
"Ai có mắt đều nhìn thấy con trai các người là bị chính hai vợ chồng các người hành hạ, bức đến tức chết! Bây giờ lại định đổ hết bãi phân chó này lên đầu con gái tôi sao?"
"Sao trên đời lại có loại cha mẹ như các người, vứt bỏ đứa con gái ruột mới bốn, năm tuổi ở nơi hoang vu hẻo lánh, bây giờ lại hành hạ đứa con trai ruột đến chết, cuối cùng còn đổ lỗi cho đứa con gái sẵn lòng hiến thận..."
Bà Yến liếc cặp vợ chồng kia, ánh mắt đầy sự ghê tởm, chẳng còn chút dáng vẻ ung dung cao quý thường ngày. Bà khinh miệt “khạc” ra một tiếng: “ Tôi khinh!”
Lúc này, bà trông chẳng khác gì một bà hàng tôm hàng cá xù lông mắng chửi, bảo vệ con gái nuôi của mình giữa chợ.
"Con gái này các người không thích, tự khắc có nhà họ Yến chúng tôi yêu chiều. Các người không coi nó là người, ông trời tự khắc sẽ trừng phạt các người. Chỉ tội nghiệp cho thằng bé, nghiệp chướng do các người gây ra, lại để đứa bé phải gánh chịu báo ứng..."
"Bây giờ mà còn mặt mũi nói con gái nhà họ Yến chúng tôi là sao chổi à?"
Vợ chồng nhà họ Hà tức đến mức mặt mũi đỏ gay, tái mét.
Lý Tường bò ra đất, nước mắt đầm đìa, tay vô thức đập mạnh xuống sàn nhà: "Trả con trai lại cho tôi..."
Trong phút chốc, hai vợ chồng lại túm lấy bác sĩ y tá không buông. Bác sĩ điều trị chính của Hà Dĩ Xương bị Hà Vĩ túm chặt lấy cổ áo, hai mắt ông ta đỏ ngầu, vằn vện tơ máu: "Chính mày chữa c.h.ế.t con trai tao! Trả con trai lại đây cho tao!”
Ông ta siết chặt cổ vị bác sĩ không buông. Mọi người xung quanh vội vàng tiến lên nhưng lại không dám kích động ông ta: "Người nhà bệnh nhân, xin đừng kích động!"
"Mau thả bác sĩ Cao ra đã! Có gì từ từ nói, có vấn đề gì thì giải quyết..."
Hà Vĩ mặt mày khó coi, cảm xúc đã hoàn toàn sụp đổ: "Con trai tôi c.h.ế.t rồi! Còn gì để giải quyết nữa!"
"Tao muốn chúng mày đền mạng!"
Không ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. May mà vợ chồng Hà Vĩ vừa mới ra khỏi trại tạm giam, trên người cũng không có hung khí gì nguy hiểm.
Thấy Hà Vĩ hành động hung hãn, đám đông không chút do dự xông thẳng tới, nhanh chóng khống chế cặp vợ chồng đang mất kiểm soát rồi báo cảnh sát. Hai vợ chồng lại bị đưa về đồn cảnh sát.
Phòng bệnh trống trải đến đáng sợ, mới hôm kia người bệnh còn đang ăn từng thìa cháo Yến Thù đút, hôm nay đã lặng lẽ rời xa cõi trần.
"Mỗi người đều có số mệnh riêng, con đừng nghĩ nhiều quá." Bà Yến vừa nói vừa vỗ nhẹ vai Yến Thù, chỉ sợ cô ấy nghe lọt tai những lời của đôi vợ chồng kia, rồi cứ luẩn quẩn trong đó không thoát ra được.
Nhưng Yến Thù không nói gì.
Những người xung quanh nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi xót xa. Cậu bé mới mười ba tuổi, nhìn căn phòng bừa bộn còn chưa kịp dọn dẹp, sách vở rơi vãi khắp sàn, qua những thứ này, có thể thấy người từng nằm đây đã khao khát được trở lại cuộc sống bình thường đến tột cùng.
Cậu bé đã đợi được hy vọng nhưng lại chẳng thể đợi được sự cứu rỗi đích thực.
"Chỉ một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút nữa thôi..." Yến Thù khẽ cắn môi, lòng quặn thắt. Có phải nếu ngay lúc đó, khi đôi vợ chồng kia tìm đến cửa, cô đã đồng ý ngay thì Hà Dĩ Xương đã không ra đi hôm nay, thậm chí có lẽ đã được xuất viện rồi không?
Yến Thanh đứng bên cạnh, muốn an ủi em gái điều gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Dĩ Xương hôm đó, Yến Thanh đã nhìn thấu được cậu bé không có tương lai. Sau đó là các đợt xét nghiệm tương thích mô, rồi sắp xếp phẫu thuật, cho đến hôm nay khi cậu bé thật sự rời xa cõi đời.
Cậu bé là một kiếp nạn trong số mệnh của Yến Thù, cũng chỉ là một vị khách qua đường trong thế giới của cô, cuối cùng cũng chỉ dừng chân trong chốc lát.
Ngay từ lần đầu gặp Yến Thù, Yến Thanh khi ấy đã biết em gái mình mang số mệnh đại phú đại quý, nhưng trong vận mệnh lại ẩn chứa một kiếp nạn. Nếu không tránh được, nhẹ thì tổn hại thân thể, nặng thì mất mạng.