Anh thừa nhận mình đã đánh cược. Rốt cuộc, toàn bộ căn cứ thí nghiệm sắp bị phá hủy, không ai có thể sống sót mà thoát ra. Vì vậy, anh đã đặt t.h.i t.h.ể của Yến Thanh vào đó. Sống hay c.h.ế.t đều phó mặc cho số phận.
Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng. Cùng với vụ nổ, thí nghiệm kia cũng vĩnh viễn không ai còn biết tới. Cũng chẳng ai hay rốt cuộc còn bao nhiêu người may mắn sống sót.
Họ không phải kẻ phản bội mà là những người bị hy sinh. Bởi vì những kẻ bị bỏ rơi như họ trong trang sử dài đằng đẵng thậm chí còn không xứng đáng có được một cái tên.
Nếu việc có được sự sống mới này là sai lầm, vậy thì cứ để sai lầm tiếp diễn.
Dù sao thì những kẻ đã biến mất trong dòng chảy lịch sử như họ vốn dĩ cũng chẳng ai còn nhớ đến.
Lúc Yến Tu Văn từ trong phòng bước ra, Yến Thù đang đứng ngay cửa. Thấy anh bước ra, cô bé ngớ người: "Chú, sao chú lại ở trong phòng chị cháu?”
Đêm hôm thế này, chú vào phòng chị ấy làm gì vậy ạ?
Mới ăn khuya xong mà, chẳng lẽ lại ăn vụng gì nữa sao?
Yến Tu Văn trầm giọng: "Chị cháu không khỏe, chú mang ít thuốc cho con bé." Nói rồi, anh bước nhanh đi.
Đợi đến khi thấy Yến Tu Văn vào phòng mình rồi, Yến Thù đứng sau lưng, chớp mắt mấy cái, lẩm bẩm: "Ơ, sao mình không biết chị ấy không khỏe nhỉ?"
Từ nhà vệ sinh bước ra, Yến Thanh thấy Yến Thù cứ đứng tần ngần ngoài cửa không vào, bèn hỏi: "Đứng ngoài cửa lẩm bẩm gì thế?"
Lúc này Yến Thù mới vào phòng, đóng cửa lại rồi đi theo sau Yến Thanh: "Chị ơi, chú bảo chị không khỏe, chị bị đau bụng à?"
Cô bé nhớ mang máng mấy ngày nay chị đang tới kỳ kinh.
Nghĩ vậy, cô ấy lấy ấm siêu tốc ra đun nước nóng, rồi ngồi cạnh Yến Thanh. Lúc nãy bấm chuông mãi mà chẳng ai ra mở, chẳng lẽ hai chị em họ cãi nhau trong phòng?
Nhận thấy vẻ lo lắng của Yến Thù, Yến Thanh mỉm cười trấn an: "Không sao đâu, tắm rửa xong xuôi là khỏe khoắn hơn nhiều rồi."
"Mà sao em lại qua đây?"
Yến Thù lập tức cười hì hì: "Thì em nghĩ tối nay thể nào Chu Nghiên cũng đến tìm chị nên em qua hóng hớt cho vui ấy mà..."
Mấy lần trước toàn xuất hiện vào nửa đêm còn gì. Cục cảnh sát thì chắc chắn Chu Nghiên không vào được rồi, không tìm được An Dạng thì kiểu gì chẳng đến tìm chị?
Chuyện hấp dẫn như vậy, làm sao em ấy có thể bỏ qua được chứ?
Yến Thanh biết rõ tính tò mò của Yến Thù, thấy cô bé nằng nặc đòi ở lại thì cũng chiều theo ý nguyện của cô.
Đêm đó, hai chị em chen chúc trên một chiếc giường, một người cày phim, một người lướt Weibo.
Chương trình tạp kỹ kia dạo này vẫn đang gây xôn xao trên mạng. Yến Thù ngồi bên cạnh ghé sát vào, tò mò hỏi: "Chị ơi, sắp tới chị còn quay tiếp show này không?”
Show này ghi hình trước ba tập, vừa quay vừa chiếu để tiện điều chỉnh.
Mấy hôm trước cô ấy lướt Weibo thấy bảo sắp quay tập cuối rồi.
Nhưng mà nếu chị đi quay thì chắc chắn cô ấy không đi cùng được rồi, trường cô ấy sắp tựu trường, không kịp nữa. Yến Thanh gật đầu: "Ừ, nửa tháng nữa chị sẽ quay lại ghi hình. Nghe nói tập cuối sẽ livestream."
Yến Thù kinh ngạc: "Livestream á?"
Nếu livestream thì chẳng phải sẽ có rất nhiều chi tiết không cắt sửa được bị lộ ra trước mặt khán giả sao? Kích thích thật đấy chứ!
Hai người đang nói chuyện thì đèn trong phòng bỗng nhấp nháy, và kèm theo một luồng gió lạnh lẽo bất thường. Dù cửa sổ cửa chính đều đóng chặt, vậy mà Yến Thù lại thấy lạnh sống lưng.
Cô ấy nép sát vào người Yến Thanh, cảm giác lần này khác hẳn mấy lần trước: "Chị ơi, có phải Chu Nghiên đến không?"
Yến Thù vừa dứt lời, một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng. Thân ảnh mờ ảo, không rõ đường nét, cất tiếng: "Cô Yến."
Giọng Chu Nghiên nghe có vẻ không ổn định.
Yến Thanh vỗ nhẹ lưng Yến Thù, lúc này cô ấy mới dám mở mắt nhìn Chu Nghiên, rồi sững sờ. Trông Chu Nghiên lúc này như thể sắp tan biến đến nơi.
Chu Nghiên chậm rãi cúi đầu chào Yến Thanh: "Chuyện lần trước, chân thành cảm ơn cô rất nhiều."
Nếu không nhờ cô Yến tìm ra mảnh vườn cải thảo đó, anh cũng không thể tự do đi lại như bây giờ.