Yến Thù vội mở cửa sau xe, thầm nhủ: [Kịch hay tự tìm đến cửa thế này, không xem thì thật phí của trời!]
Vừa xuống xe, đã nghe thấy Tô Yên kéo Đỗ Hằng Thanh khóc lóc: "Hằng Thanh ơi, bố mẹ tôi bị oan mà! Cầu xin cậu xem tình bạn bấy lâu của chúng ta mà giúp họ đi. Nhà cậu giàu có lại quyền lực như vậy, chắc chắn cậu có cách mà!"
Cô ta khóc đến mức mặt mũi tèm lem, đôi mắt long lanh ướt đẫm, níu chặt lấy Đỗ Hằng Thanh như thể anh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Đỗ Hằng Thanh, chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, nghe Tô Yên than vãn một hồi cũng chỉ thấy mơ hồ, chẳng hiểu gì sất: "Cậu cầu xin tôi thì cũng vô ích thôi. Chuyện này dù có tiền cũng chẳng thể giải quyết được. Nếu cậu thật sự muốn cứu bố mẹ, cậu nên tìm luật sư cho họ đi chứ.”
Những chuyện thế này không tìm luật sư, lại chạy đến tìm mình, cậu ta ngốc thật sự!
Tô Yên lau nước mắt: " Tôi cũng muốn tìm luật sư lắm chứ, nhưng nhà tôi làm gì có tiền, mà tôi cũng chẳng quen biết luật sư nào cả..."
Yến Thù đứng bên cạnh tặc lưỡi hai tiếng: "Đỗ Hằng Thanh à, ý người ta là muốn cậu nhờ anh trai cậu đi biện hộ cho bố mẹ cô ta đấy. Ám chỉ rõ mồn một thế rồi còn gì."
Chỉ có kẻ ngốc như Đỗ Hằng Thanh mới không nhận ra, còn tưởng Tô Yên tìm cậu giúp đỡ thật. Kẻ đó từ đầu đến cuối chỉ nhắm vào gia thế của cậu mà thôi.
Lúc này chẳng qua chỉ muốn bày ra vẻ đáng thương, chứ thật lòng đâu phải vì muốn cứu bố mẹ cô ta.
Tô Yên không biết chính Yến Thanh và Yến Thù đã giúp An Dạng, chặn đứng con đường giàu sang của cô ta, nếu không giờ phút này gặp hai người thì chắc chắn đã xông lên cấu xé rồi.
Lòng cô ta rất hoảng loạn. Nếu bố mẹ cô ta thật sự phải ngồi tù, cuộc sống của cô ta sau này sẽ ra sao đây? An Dạng chắc chắn sẽ không cho cô ta tiền tiêu nữa, Đỗ Hằng Thanh cũng sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ với cô ta. Nghĩ đến cái cảnh tượng ở nhà nghỉ hôm đó, cô ta lại rùng mình ớn lạnh.
Cô ta tuyệt đối không chấp nhận một cuộc sống như vậy! Cô ta níu chặt cánh tay Đỗ Hằng Thanh. Cô ta cũng không màng đến cái khác nữa, chỉ cần giữ chặt được Đỗ Hằng Thanh, đây chính là cơ hội cuối cùng để cô ta đổi đời. Nếu bỏ lỡ, cô ta sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội tốt hơn để bén mảng đến những gia đình giàu có như nhà họ Đỗ nữa.
Vì vậy, sau khi biết bố mẹ mình dính líu đến vụ án mạng, cô ta lập tức quay về Vân Thành tìm Đỗ Hằng Thanh.
Cô ta không cần Đỗ Hằng Thanh giúp đỡ thật sự, chỉ cần cậu thương hại và đối xử với cô ta như trước kia.
Yến Thanh liếc nhìn Tô Yên một cái rồi cất bước đi vào nhà họ Yến. Yến Thù thấy vậy vội vã đi theo sau.
Cái liếc mắt đó khiến Tô Yên run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ không tên. Ánh mắt ấy như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ và kế hoạch thầm kín trong lòng cô ta.
Yến Tu Văn và Tiểu Trương lúc này mới chuẩn bị quay về cục. Trước khi đi, Yến Tu Văn dặn dò quản gia: "Đừng để bất cứ hạng người nào cũng dễ dàng bước chân vào nhà."
Câu này nói ra thẳng tuột, rõ ràng là nhắm thẳng vào Tô Yên.
Sắc mặt Tô Yên lập tức tái mét rồi lại đỏ bừng. Cô ta kéo kéo vạt áo Đỗ Hằng Thanh, khẩn khoản: "Đỗ Hằng Thanh ơi, cậu giúp tôi đi mà, tôi không còn ai khác để nương tựa rồi, cậu đừng bơ tôi chứ..." Cô ta cắn môi, bất lực nhìn Đỗ Hằng Thanh.
Đỗ Hằng Thanh tỏ ra vô cùng khó xử. Cậu nhớ lại lời Yến Thanh từng nói, muốn từ chối, muốn vạch rõ ranh giới với Tô Yên. Nhưng nghe lời Tô Yên than vãn, cậu lại không kìm được lòng thương hại, nhớ đến chính bản thân mình trước kia cũng từng cô độc không bạn bè.
Nếu lúc này mình không giúp cô ta, lỡ cô ta nghĩ quẩn mà làm điều dại dột thì sao, hoặc từ đó mà dấn thân vào con đường không lối về...
Một lúc lâu sau, cậu vẫn không nỡ nhẫn tâm mặc kệ, đành gật đầu: "Được rồi, để tôi nghĩ xem có cách nào không..."
Nghe vậy, trong đáy mắt Tô Yên chợt lóe lên một tia đắc ý khó che giấu.
Trên lầu, Yến Thù vừa nhâm nhi ly nước ép, vừa nhìn xuống dưới thấy Đỗ Hằng Thanh đang dẫn Tô Yên về nhà họ Đỗ, liền tự lẩm bẩm mỉa mai: "Không biết bố mẹ cậu ta có dồn hết IQ cho Đỗ Phong Thanh rồi không nhỉ?"