Không thì sao ông anh lại tinh ranh đến thế, còn thằng em thì cứ như kẻ mất não vậy.
Yến Thanh đi ngang qua phía sau cô, nghe vậy liền khựng lại đôi chút. Ánh mắt cô ấy dõi theo Tô Yên đang lẽo đẽo bám sát Đỗ Hằng Thanh, dáng vẻ cứ như sợ bị bỏ rơi nếu không đi sát bên cạnh.
"Chắc thế." Nhà họ Đỗ còn chưa về hẳn đâu, e rằng lát nữa cậu ta lại bị đá ra ngoài lần thứ hai thôi.
Giọng Yến Thanh vang lên phía sau Yến Thù, giọng điệu khá thờ ơ. Yến Thù giật mình ngẩn người, quay đầu lại nhìn Yến Thanh, cô ấy đứng sau lưng mình từ lúc nào thế nhỉ...
Đỗ Hằng Thanh dẫn Tô Yên đứng trước cửa, ngó nghiêng nhìn vào bên trong nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng người.
Nhưng chiếc xe Đỗ Phong Thanh hay đi thì đang đỗ bên ngoài, nên chắc chắn là có người ở bên trong nhà.
Tô Yên nhìn cậu: "Chúng ta đến tìm anh cả Đỗ à?"
"Không phải cậu đang cần tìm luật sư cho ba mẹ sao? Ngoài anh trai tôi ra, tôi còn quen biết luật sư nào nữa đâu."
Nói rồi, Đỗ Hằng Thanh nhấn chuông cửa.
Nghe Đỗ Hằng Thanh nói vậy, Tô Yên hơi chớp mắt, nụ cười trên môi khẽ cứng lại: " Nhưng lần trước anh cả Đỗ tỏ vẻ khó chịu ra mặt, liệu anh ấy có chịu giúp không?"
Sống đến giờ, cô ta thực sự chưa từng thấy ai kỳ quặc như Đỗ Phong Thanh, lại còn dị ứng với phụ nữ đến thế.
Vốn dĩ Đỗ Hằng Thanh cũng không trông mong nhiều vào việc Đỗ Phong Thanh sẽ ra tay giúp đỡ, cùng lắm thì giới thiệu cho một luật sư nào đó thôi. Nhưng khi Tô Yên hỏi vậy, cậu lại chợt nhớ đến chuyện tối hôm đó.
"À đúng rồi Tô Yên, hôm đó tôi chưa kịp hỏi rõ, rốt cuộc tối hôm ấy cậu đã làm gì anh trai tôi vậy?"
Đỗ Hằng Thanh nhìn chằm chằm Tô Yên. Hôm đó cậu không nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày nay, càng nghĩ lại càng thấy có gì đó kỳ lạ. Đỗ Phong Thanh tuy độc mồm độc miệng, tính tình tệ bạc thật, nhưng cũng không đến nỗi chỉ vì bị phụ nữ vô tình chạm nhẹ một cái mà nổi trận lôi đình, đến mức nửa đêm nửa hôm ném cả người ta lẫn cậu em này ra đường.
Chắc chắn là Tô Yên vẫn đang giấu giếm chuyện gì đó. Chẳng lẽ đúng như Yến Thù đã đoán, cô ta thực chất là đang có ý đồ với anh trai cậu?
Tim Tô Yên đập thịch một cái, cô ta cười gượng gạo: "Chỉ là không cẩn thận bị vấp chân nên lỡ va vào anh cả Đỗ thôi mà."
Cô ta cố tình lảng tránh ánh mắt dò xét của Đỗ Hằng Thanh. Với cái IQ của cậu ta, lẽ ra không thể nghĩ sâu xa đến mức này mới phải. Tô Yên nghi ngờ chính cặp chị em nhà họ Yến đã thầm giở trò xấu với mình.
Nhưng bây giờ, điều cô ta cần làm là phải giữ thật chặt con "cừu béo" Đỗ Hằng Thanh này bên cạnh, tuyệt đối không thể để cậu biết những chuyện có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Nghe Tô Yên giải thích, Đỗ Hằng Thanh trong lòng vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Trên lầu, Đỗ Phong Thanh thấy Đỗ Hằng Thanh nhấn chuông, bên cạnh lại lảng vảng cái cô ả không đứng đắn kia, anh chỉ nói vọng ra qua hệ thống liên lạc nội bộ chứ không mở cửa. Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn vang lên: "Cứ tưởng mày muốn đến nhà họ Yến ở rể cơ đấy."
Đỗ Hằng Thanh lúng túng, ông anh này đúng là chẳng nể nang mặt mũi cậu chút nào. "Em cũng muốn lắm chứ, nhưng cũng phải nhà người ta chịu để mắt tới em đã chứ."
Đâu phải chuyện cứ muốn là được.
Nghe vậy, đôi lông mày đang hơi cụp xuống của Đỗ Phong Thanh bỗng nhướng lên, giọng điệu mỉa mai: "Dù sao thì nhà người ta cũng đâu có mù."
Lời anh ta ngụ ý đồng tình với Đỗ Hằng Thanh, rằng nhà họ Yến chắc chắn không ưa cậu, cái suất con rể ở rể này đúng là không phải cứ muốn là được.
Câu nói này của anh khiến Đỗ Hằng Thanh tức đến nghẹn họng.
Bị khích một câu như vậy, Đỗ Hằng Thanh liền nổi nóng: " Đúng đúng đúng, chẳng phải chính anh mới là người muốn đến nhà người ta ở rể, mà người ta có thèm đâu!"
Bấy lâu nay, cậu vẫn luôn thấy Đỗ Phong Thanh chăm chỉ chạy tới chạy lui nhà họ Yến, còn giúp Yến Thù giải quyết vụ kiện, lấy lòng từ trên xuống dưới nhà họ Yến, đúng là cao tay hết chỗ nói.