CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thấy ta không biện giải, bà liếc ta một cái:

“Ngươi đã có Tình di của ngươi, không cần nhận ta làm mẹ nữa.”

Ta vừa tủi vừa mừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh:

“Ta chỉ thay Tình di tới xem, xem người có thật sự đi rồi không. Người sẽ không quay lại phá rối cuộc sống mới của chúng ta chứ?”

Mẫu thân tức đến bật cười, bảo phu xe tiếp tục đi, rồi để lại một câu:

“Ta vốn theo phụ mẫu đi khắp trời Nam đất Bắc, non sông gấm vóc đều đã đặt chân tới. Chỉ vì cha con ngươi mà bị giam ở cái trấn hẻo lánh này. Nay đã thoát khỏi lồng giam, ta quyết không tự nhốt mình nữa!”

Trước khi bà đi xa, ta còn hỏi với theo:

“Vậy mẫu thân sẽ về kinh thành, theo ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu tiếp tục đi áp tiêu ư?”

Giọng nói sảng khoái của bà vang vọng dưới đêm trăng:

“Tất nhiên! Ta — Đào Chu thị — phải làm lại Chu Liễn Nhi của năm xưa!”

Thế thì tốt, ta yên tâm rồi.

Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu xưa nay vẫn thương yêu mẫu thân, nên trước khi bà xuất giá, họ đối đãi với bà chẳng khác nào với cữu cữu, dẫn bà theo rong ruổi khắp bốn phương.

Giờ đây, bà trở về nhà, hẳn sẽ được đối đãi tử tế.

Lùi một vạn bước mà nói, dẫu không còn phụ mẫu nâng đỡ, mỗi sáng vừa mở mắt ra, bên cạnh chẳng còn người chồng thay lòng đổi dạ, chẳng còn đứa con cần chăm bẵm, chỉ việc bận tâm hôm nay ăn gì — thì còn điều gì trong đời này có thể khiến người ta e ngại nữa chứ?

Mấy ngày ấy, ta rất vui.

Phụ thân tưởng rằng ta vui vì chuyện nhận Lư Tình Yên làm mẹ, còn khen ta hiểu chuyện, mua thịt về cho ta ăn.

Ta giữ ý định riêng, nhận vài việc như chẻ củi, gánh nước, giặt giũ vá may, viết thư thuê, lén lút tích cóp tiền, chỉ mong một ngày nào đó có thể lên kinh đoàn tụ với mẫu thân.

Mang theo hy vọng ấy, dù mùa đông giặt quần áo đến nỗi hai bàn tay nứt nẻ, ta cũng không để tâm.

Chỉ cần ta có thể kiếm tiền bằng đôi tay mình, đến khi vào kinh, dẫu phải làm nha hoàn cho nhà quyền quý, sức giặt giũ của ta cũng sẽ hơn người, chắc chắn không trở thành gánh nặng cho mẫu thân.

Nào ngờ, con bé Tú Tú lầm lì ấy, ngày thường không nói năng, chỉ lẳng lặng giành phần thịt của ta, giành sự cưng chiều của phụ thân, nay lại lén lút lục lọi được túi tiền của ta.

Vì sợ bị phát hiện, ta giấu nó vào trong đôi tất dài, rồi nhét trong chiếc rương cũ mẫu thân để lại.

Tú Tú moi ra, chạy ngay đến trước mặt phụ thân mách lẻo.

Ta lập tức nổi giận:

“Ngươi dựa vào đâu mà lục rương của mẫu thân ta!”

Phụ thân liền hỏi:

“Vậy số tiền này là mẫu thân ngươi để lại cho ngươi sao?”

Từ sau khi mẫu thân rời đi, ta đối với bọn họ đã chẳng còn nhiệt tình như trước, Lư Tình Yên cũng nhận ra, thỉnh thoảng lại tìm cớ nhằm vào ta.

Nàng nhận lấy đôi tất từ tay phụ thân, đổ ra một nắm tiền đồng, vừa đếm vừa giọng mỉa mai:

“Chẳng lẽ là của Nguyệt Lâu? Con bé tích tiền làm gì chứ? Sau này tự khắc có phụ mẫu như chúng ta gả đi, chẳng lẽ còn phải tự chuẩn bị hồi môn?”

Ta nhất thời không biết đáp thế nào, đành nghiến răng nói:

“Là mẫu thân để lại.”

Lư Tình Yên từ tốn bước tới trước mặt ta, dáng người uyển chuyển.

Nụ cười trên môi nàng chẳng hề chạm đến đáy mắt:

“Nguyệt Lâu, sáng nay ta cố ý dò hỏi rồi, mấy ngày nay con nhận không ít việc cho hàng xóm, vất vả như thế… chỉ để kiếm tiền.”

Nàng giơ tay, “chát” một tiếng, một cái tát giáng xuống má ta.

Vị trí ấy, chính là chỗ năm xưa mẫu thân từng tát nàng, nửa bên mặt trái nóng rát.

“Sao con còn dám lừa phụ thân con?”

Ta ngẩng mắt, nhìn thẳng, ghé sát vào mặt nàng:

“Tình di, cái tát của mẫu thân ta … có thể khiến bà nhớ cả đời, phải không?”

Nàng còn định đánh tiếp, nhưng đã bị ta giữ chặt cổ tay.

Ta quay sang phụ thân:

“Tình di xưa nay vốn dịu dàng chu đáo, cớ sao hôm nay chỉ vì mấy đồng tiền không rõ nguồn gốc, lại có thể ra tay đánh con? Phụ thân, nhà này chẳng phải là do người định đoạt hay sao?”

Hôm ấy, mẫu thân bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, phụ thân so với tưởng tượng của ta càng thêm phẫn nộ.

Ông đem chiếc ghế dài hôm trước bị mẫu thân chặn lại, ném thẳng ra sân, rồi đá liên tiếp mấy cước.

Khi thanh gỗ đã gãy nát tứ tung, ông mới ngồi phịch xuống bậc thềm.

Ông nghiến răng, tức giận quát:

“Ai cho nàng đi?”

Sau đó ông lại hẹn người ra ngoài uống rượu, chỉ là đêm ấy say mèm, trong miệng toàn gọi tên mẫu thân:

“Chu Liễn Nhi! Sao nàng dám đi … sao nàng dám rời bỏ ta …”

Thật lạ lùng — vì sao nam nhân luôn là như vậy, vừa có được một nữ nhân, lại bắt đầu nhung nhớ một nữ nhân khác.

Trước mặt mẫu thân thì nâng niu Lư Tình Yên, trước mặt Lư Tình Yên lại tỏ ra không nỡ xa mẫu thân.

Ông hận bà không còn để mặc cho ông định đoạt, nên lại càng muốn khống chế chúng ta.

Ngay cả thư từ mà Lư Tình Yên mang từ nhà chồng trước đến, cũng bị ông châm lửa thiêu sạch.

Cho nên, câu nói ban nãy của ta, tự nhiên khiến ông phải bận tâm.

Lư Tình Yên thức thời, đứng ra hòa giải, để ta và nàng mỗi người nhường một bước.

Nhưng khi quay lưng lại phía phụ thân, ánh mắt nàng nhìn ta đã không còn che giấu — đó là ánh nhìn đầy khiêu khích.

Ta biết, cái nhìn ấy đang nói: “Chúng ta cứ chờ mà xem.”

Ta đưa mắt nhìn cây hồng lớn giữa sân — lại thêm một mùa xuân lá xanh — những ngày không còn mẫu thân yêu thương, quả thực vẫn thấy tủi buồn.

Đang không biết nên làm gì, thì Trịnh đại nương ở xóm trên xách một túi bánh nướng tới tìm ta.

Tránh người xung quanh, bà ghé sát lại, khẽ nói:

“Nếu con muốn dành dụm tiền và tin tưởng ta là người đáng tin, thì hãy lén để tiền ở chỗ ta.”

Làm hàng xóm cũng mấy năm, Trịnh đại nương là người phẩm hạnh đoan chính, tấm lòng lại nhân hậu, ta dĩ nhiên tin bà.

Ta nhấc tấm gạch mỏng dưới chân, lấy ra một khoản tiền khác mà ta đã giấu.

Vì đề phòng mẹ con Lư Tình Yên, số tiền kiếm được ta đều chia ra giấu ở nhiều nơi, tuyệt đối không để họ một mẻ vét sạch.

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 5