--- 3 ---
“Ta là Trình Thị, và con trai ta đang sống ở căn nhà thứ ba phía Tây Sái Thủy Hạng.
“Ta mua con về, là để làm con dâu ta. Ta… ta không thể để con trai ta sắp c.h.ế.t mà vẫn chưa có vợ.”
Thẩm ấy nhào vào lòng ta, khóc nức nở. Đến ngưỡng cửa phòng, thẩm ấy nhặt vạt váy dài lên nhẹ nhàng lau khóe mắt, cho đến khi khuôn mặt trở nên thanh thoát, thẩm ấy mới kéo ta vào nhà.
Trong sương phòng nằm một nam tử, mặt mày trắng bệch như giấy, hơi thở yếu ớt, dưới đất còn mấy vũng m.á.u đen ngòm.
Phụ nhân bước nhanh tới nắm lấy tay con trai, tay kia vẫy ta lại gần.
Thẩm ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và tay con trai thẩm ấy: “Chính nhi, nương đã cưới cho con một người vợ về rồi. Đợi sau này nương trăm tuổi, con cũng có người chăm sóc.”
Nước mắt của phụ nhân nhỏ xuống mu bàn tay ta, nam tử nghe tiếng động chậm rãi mở mắt:
“Nương, người hồ đồ quá. Con sống không còn bao lâu, hà tất phải làm lỡ một đời cô nương này?”
Dứt lời, nam tử gục xuống mép giường ho ra một ngụm m.á.u đen, rồi ngất lịm.
Phụ nhân ôm lấy con trai khóc lóc thảm thiết.
“Trình phu nhân người có bệnh giống công tử không?”
Phụ nhân tuy vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng vẫn lắc đầu.
Ta đặt tay lên cổ tay nam tử, đợi một lát rồi mở miệng nói:
“Mạch tượng của công tử rối loạn, đây không giống lao phổi, mà có vài phần giống trúng độc.”
Phụ nhân nắm chặt lấy tay ta: “Có cách nào cứu con trai ta không?”
“Có, chẳng qua phụ thân ta khi hành y đã châm c.h.ế.t người. Nếu phu nhân tin được ta, ta sẽ thử xem sao.”
--- 4 ---
“Trong nhà còn bạc tiền không?”
“Có! Dù không có, ta cũng liều cái xương già này đi vay mượn để cứu con trai ta.”
“Vậy phu nhân đi y quán mua ít hoàng cầm, hoàng liên, hoàng bá, cam thảo, kim ngân hoa, nếu trên đường gặp hàng thịt g.i.ế.c dê, xin một bát máu.”
Phụ nhân không dừng lại, vội vàng ra khỏi nhà, đi về phía Đông.
Ta cúi xuống lật mí mắt nam tử trên giường: “May mà độc tính không sâu, hắn còn có thể cứu được.”
Nam tử trên giường dường như đã hiểu, ngón tay khẽ run rẩy một chút.
Một lúc sau, phụ nhân trở về, tay trái xách thuốc, tay phải bưng một bát m.á.u dê còn bốc hơi nóng.
Ta vội vàng đứng dậy đón lấy m.á.u dê, đỡ lưng nam tử trên giường, giúp hắn ngồi dậy.
Dù hôn mê, nhưng vẫn biết nuốt, đây chính là điềm tốt.
Một bát m.á.u dê xuống bụng, trên mặt nam tử không có gì bất thường, vẫn trắng bệch, hơi thở lúc ẩn lúc hiện.
Phụ nhân quỳ bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn con trai, rồi từ vẻ lo lắng lại hiện lên vài phần hy vọng nhìn về phía ta.
“Máu dê tươi, uống một hai chén nhỏ khi nóng có thể trị thổ huyết, chảy m.á.u mũi, cũng có thể giảm nhẹ trúng độc.”
Phụ nhân gật đầu lia lịa, tin tưởng lời ta nói không chút nghi ngờ.
“Con trai ta trúng độc gì?”
“Dường như là đoạn trường thảo.”
Lời ta vừa dứt, phụ nhân liền ngã quỵ xuống đất, sự quý phái trên người mất đi bảy phần.
“Công tử phúc lớn mạng lớn, trúng độc không sâu, phu nhân không cần quá lo lắng.”
“Cô nương,” phụ nhân đứng dậy ngồi bên cạnh ta, nắm chặt lấy tay ta: “Cô nương, vẫn chưa biết tên người?”
“Bẩm phu nhân, ta tên Giang Ninh.”
“Giang cô nương là ân nhân cứu mạng của nhà họ Trình chúng ta, không cần khách sáo như vậy, nếu con bằng lòng, gọi ta một tiếng thẩm là được.”
“Thẩm, ta đi sắc Tam Hoàng Thang trước, công tử tỉnh dậy là có thể uống được.”
--- 5 ---
Mấy ngày dùng thảo dược giải độc, cộng thêm Trình thẩm chăm sóc không rời.
Công tử trên giường tuy nửa tỉnh nửa mê, nhưng sắc mặt đã khá hơn vài phần, hơi thở cũng dần đều đặn.
“Giang cô nương, con trai ta tỉnh rồi, con trai ta tỉnh rồi!”
Trình thẩm người đã hơn bốn mươi tuổi mà mừng rỡ như cô nương nhỏ, kéo ta xoay vòng:
“Giang cô nương, còn phiền con đi xem con trai ta, xem con trai ta đã giải độc được mấy phần.”
Ta đặt dược liệu xuống, bưng bát thuốc đã sắc xong, đứng dậy đi vào trong phòng.
“Nương, người ra ngoài trước đi, con có việc muốn nói với cô nương này.”
Chân trái ta vừa bước vào cửa, nam tử trên giường liền mở miệng nói, thẩm ấy chỉ đành ngượng ngùng lui ra, đóng cửa phòng lại.
“Cô nương, cô vốn không nên cứu ta.”
Nam tử trên giường nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ duy nhất trong phòng, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt khổ sở.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc bắc đặc trưng, ngược lại khiến ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ta ngồi trên ghế bên giường: “Trình công tử vì sao lại nói vậy?”
“Haizz, hai năm trước Quốc công phủ gặp họa, phụ thân và huynh trưởng để bảo toàn cho ta, đã bắt ta uống mật dược trong nhà. Tuy tránh được lưu đày, nhưng vĩnh viễn không được vào kinh, ta mới cùng mẫu thân dọn đến Giang Ninh thành. Phụ thân từng nói mỗi ngày một viên thuốc, có thể khiến người khác ghét bỏ ta. Ta một lòng cầu chết, nuốt chửng cả bình.”