CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

--- 8 ---

Trở về Sái Thủy Hạng, nằm trên giường, nhưng suy nghĩ lại bay đi xa.

“Vì sao không có ai đến bốc thuốc xem bệnh nhỉ?”

“Cho dù nam nữ đại phòng, nhưng cũng nên có nữ giới bị bệnh chứ.”

Nghĩ ngợi một hồi, ta chìm vào giấc ngủ sâu, không biết ngủ bao lâu, khi mở mắt ra trời còn chưa sáng.

Ta vội vàng đi đến Tây Nhai, mở cửa hàng, ngồi ngay ngắn trước bàn, mong rằng hôm nay có thể khai trương.

“Chính là chỗ này, chính là chỗ này!

“Mau theo ta, ở đây có nữ lang trung!”

Giọng đại thúc bán bánh truyền đến từ góc phố, ta tò mò thò đầu ra nhìn, liền thấy đại thúc bán bánh vẫy tay với ta.

“Nha đầu, nha đầu, quý nhân của con đến rồi!”

Phía sau đại thúc bán bánh là một người tiểu tư, tiểu tư chống nạnh, yếu ớt gọi ta: “Mạng người quan trọng, phiền cô nương theo ta một chuyến!”

Ta trở vào nhà lấy chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun đỏ đựng đồ y, vai kề vai cùng tiểu tư đi về phía chính đường.

Đại thúc bán bánh ở phía sau ta gọi: “Nha đầu đừng hoảng, thúc trông tiệm giúp con!”

Đứng trước Tri phủ phủ nha, ta còn có chút mơ hồ, hai con sư tử đá lớn ở cổng thờ ơ nhìn chằm chằm vào ta.

“Cô nương đợi một lát, ta đi báo cáo lão gia.”

Tiểu tư chạy về phía trước, những giọt mồ hôi lớn rơi xuống đất nở bung ra.

“Cô nương, mời cô nương theo ta vào.”

Đi vội vã nửa nén nhang, ta trở nên sốt ruột, bảo tiểu tư đưa ta chạy nhanh đến hậu viện.

Mấy hạ nhân quỳ trong sân, run rẩy như sàng, kêu xào xạc như lá cây bị gió cuốn vào mùa thu.

Một thị nữ mặc y phục xanh biếc đón ta vào trong phòng:

“Tiểu thư nhà ta đi đường không cẩn thận, ngã vào bụi nguyệt quý cạnh thùy hoa môn, cành cây sắc nhọn đ.â.m vào n.g.ự.c tiểu thư.”

Trong phòng, trên chiếc giường gỗ đàn đỏ chạm khắc tinh xảo có một nữ tử đang nằm, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn đảo quanh nhìn ta, xem ra không nghiêm trọng như thị nữ nói.

Đợi nàng cởi yếm lót, chỉ thấy một cành nguyệt quý cắm nông vào n.g.ự.c phải, những nơi khác cũng có nhiều vết trầy xước.

Hai thị nữ bên cạnh ghì chặt tiểu thư Tri phủ, ta nín thở rút cành cây ra, nhanh chóng rắc thuốc cầm máu, dùng vải mỏng băng bó lại.

Lúc này, phụ nhân ngoài năm mươi tuổi ngồi bên giường, trông có vẻ là Tri phủ phu nhân mới mở mắt, bà ta từ từ xoa ngực, thở hổn hển.

“Vết thương của tiểu thư cần hoạt huyết khử ứ, phiền lấy giấy bút ra, ta kê đơn thuốc.”

“Ích mẫu thảo mười đồng cân, bồ hoàng than năm đồng cân, thiến thảo ba đồng cân, tam thất hai đồng cân, hắc sơn tra năm đồng cân, hồng sâm ba đồng cân, chỉ xác ba đồng cân. Sắc nước uống. Dùng thuốc này có thể khiến huyết ứ nhanh chóng tan hết, và m.á.u sẽ nhanh chóng ngừng chảy.”

Đợi đơn thuốc viết xong, Tri phủ phu nhân không sai người đi mua thuốc, mà lại đưa cho người phía sau bình phong ở phía Đông căn phòng, nhìn dáng người thì là một nam tử.

Không lâu sau, nam tử phía sau bình phong lên tiếng: “Hay, hay, phương thuốc này rất hay. Ta ở Nhân Tâm Đường làm chưởng quỹ lâu như vậy, chưa từng thấy phương thuốc nào diệu kỳ như vậy, thật sự diệu kỳ!”

Lúc này Tri phủ phu nhân mới đứng dậy nắm lấy tay ta: “Mong cô nương đừng để bụng, ta chỉ có một viên ngọc trên tay, luôn phải cẩn trọng một chút.”

Tri phủ phu nhân vừa nói, vừa từ trong khay mà thị nữ mặc áo xanh biếc bưng đến lấy ra hai thỏi bạc, nhét vào tay ta.

Ta liên tục xua tay, lùi lại vài bước: “Ba mươi văn là đủ, xem bệnh chỉ ba mươi văn.”

Nhưng Tri phủ phu nhân không nghe ta từ chối nữa, nhét hai thỏi bạc vào tay áo ta:

“Cô nương đừng từ chối nữa, nếu Giang Ninh thành không có nữ lang trung như cô nương, danh tiếng của con gái ta sẽ bị hủy hoại.”

Ta mím môi, không ngẩng đầu, không lên tiếng, cũng không chấp nhận.

“Cô nương không cần cảm thấy thế nào, hai mươi lạng này cứ coi như lễ tạ ơn của gia đình ta. Hơn nữa, mấy ngày tới còn phải làm phiền cô nương mỗi ngày đến một chuyến giúp con gái ta thay thuốc đấy!”

Ta gật đầu, nhét hai thỏi bạc vào tay áo, rồi theo thị nữ ra khỏi Tri phủ phủ nha.

--- 9 ---

Đi bộ về Tây Nhai, ta nhìn thấy bảng hiệu Tế Sinh Đường, nhìn thấy đại thúc bán bánh đang ngồi trên bậc cửa.

Gánh hàng của thúc đã trống không, thúc ấy nhàm chán nhặt hòn đá dưới đất gạch gạch.

Thấy ta, thúc ấy cười lộ ra: “Nha đầu, mọi việc thuận lợi chứ?”

Ta gật đầu, bước vào Tế Sinh Đường.

Đợi ta bưng một bát trà ra ngoài, đại thúc bán bánh đã gánh gánh không đi xa rồi.

Ta đặt bát trà xuống, đóng y quán, lần đầu tiên không đợi trăng lưỡi liềm treo trên cành cây đã đi về Sái Thủy Hạng.

Trình công tử thấy ta về sớm, bước nhanh đến trước mặt ta:

“Sao hôm nay lại về sớm như vậy? Có ai bắt nạt hay sỉ nhục cô nương sao? Cô nương cứ ở nhà, ta đi thay cô nương trút giận!”

CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 4