Đổi Hôn Cho Thái Tử Tuyệt Tích Sau Khi Mang Thai Ba Lần

Chương 107: Vì Điện hạ, điều gì thiếp cũng nguyện

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

“Vâng.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên trước mặt.

Tạ Dĩnh ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt u tối sâu thẳm của Tiêu Tắc, tựa như xoáy nước, như thể muốn hút cả người nàng vào đó.

Điện hạ... thừa nhận rồi sao?

“Dĩnh Dĩnh.” Tiêu Tắc ghé sát lại gần nàng, vẻ mặt mang theo vài phần uất ức:

“Nàng chưa từng tin ta như thế.”

Tạ Dĩnh khựng lại một thoáng, trong lòng hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã nhận ra nàng lại bị điện hạ dắt mũi rồi.

Nàng nói:

“Hắn…” không có đầu óc đến thế.

Nhưng lời còn chưa dứt, Tiêu Tắc đã cúi đầu chặn môi nàng lại.

Ghen rồi còn gì.

Thế mà còn dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt chàng.

Tội đáng phạt.

“Điện hạ, Thái tử phi!”

Đúng lúc này, bên ngoài sân vang lên tiếng bẩm báo của thị nữ:

“Tam tiểu thư nhà họ Tạ nhảy hồ rồi!”

Mấy tiểu thư của các nhà khác đều đã được đón về, chỉ còn Tạ Ngọc Như là chưa rời đi.

Tiêu Tắc vốn đã dặn Tư Nam sớm đưa nàng ta về, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!

Tạ Dĩnh và Tiêu Tắc liếc nhau một cái, lập tức đứng dậy đi nhanh ra ngoài:

“Người thế nào rồi?”

Dù sao cũng là tiểu thư Tạ thị, nếu thực sự xảy ra chuyện trong Đông Cung thì…

“Khi Tam tiểu thư nhảy hồ, nô tỳ vẫn luôn ở bên. Người không bị gì, chỉ là cứ náo loạn đòi gặp điện hạ và Thái tử phi.”

Tạ Ngọc Như đang ở tại khách viện trong Đông Cung.

Khi Tạ Dĩnh đến nơi, bên trong còn vang lên tiếng thét the thé:

“Tạ Dĩnh ! Ta muốn gặp Tạ Dĩnh !”

Tạ Dĩnh nhấc chân bước vào.

Ánh mắt căm hận như d.a.o của Tạ Ngọc Như lập tức phóng tới, như muốn lột da róc thịt:

“Tạ Dĩnh , ngươi muốn đuổi ta đi? Không có cửa đâu!”

Những ngày qua nàng ta đã thấy rõ sự phú quý của Đông Cung, sao cam lòng rời khỏi?

“Chúng ta đều là con gái của phụ thân, cớ gì ngươi được làm Thái tử phi?” Rõ ràng người phụ thân thương nhất, vẫn luôn là nàng ta!

Tạ Dĩnh khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người trong phòng lui xuống.

Lúc này mới nói:

“Là Trương thị sai ngươi tới Đông Cung, đúng chứ?” Giọng điệu không phải hỏi, mà là khẳng định chắc nịch.

Tạ Ngọc Như còn chưa kịp phản bác, đã nghe Tạ Dĩnh nói tiếp:

“Từ lúc ngươi bước chân vào Tạ gia, đã có người không ngừng kể bên tai ngươi về sự giàu sang của Đông Cung, đúng không?”

Lời phản bác của Tạ Ngọc Như nghẹn lại nơi cổ họng. Nghĩ kỹ lại … quả thật đúng là như vậy.

Tạ Dĩnh khẽ cười, tiếng cười lạnh như băng:

“Ngươi có biết, người đầu tiên được định gả vào Đông Cung vốn là Tạ Ngọc Kiều không? Nàng ta là con ruột của Trương thị.”

“ Nhưng chỉ ba ngày trước đại hôn, nàng ta lại kiên quyết muốn đổi hôn, Trương thị thế mà cũng đồng ý. Ngươi đoán xem vì sao?”

Sắc mặt Tạ Ngọc Như biến đổi liên tục.

Chuyện đổi hôn... nàng ta từng nghe nói, khi ấy cả kinh thành đều xôn xao.

“Ngươi có ý gì?” Tạ Ngọc Như nhìn Tạ Dĩnh đầy cảnh giác và nghi hoặc.

Tạ Dĩnh không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:

“Ngươi thật nghĩ Trương thị không biết thân phận của ngươi và Tạ Cảnh sao?”

Nói xong, nàng dừng lại, không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra ngoài:

“Người đâu, tiễn Tam tiểu thư về phủ Tạ.”

“Nếu Tam tiểu thư không chịu phối hợp, cứ trói lại rồi đưa về.”

Nàng còn sợ Tạ Ngọc Như sao?

Vừa rồi nói mấy lời kia, chẳng qua là vì bị nàng ta làm phiền quá, tiện miệng châm ngòi một chút mà thôi.

Tạ Ngọc Như bị trói chặt, nhét vào xe ngựa, giữa đêm hôm liền bị đưa trả về Tạ phủ, do Trúc Thanh đích thân áp giải.

“Giúp bổn cung chuyển lời đến Trương phu nhân,” Tạ Dĩnh dặn dò,

“Có thời gian rình mò bổn cung, chẳng bằng để tâm lo cho con gái ruột của bà ta nhiều hơn.”

Nàng đây còn hiểu rõ tình hình của Tạ Ngọc Giao hơn cả Trương thị nữa.

Sau khi tiễn sạch đám người kia đi, Tạ Dĩnh cảm thấy bầu không khí trong Đông Cung cũng trở nên dễ thở hơn nhiều.

Tiêu Ninh đã bị tước bỏ phong hào, vụ án tham ô và dịch bệnh ở Nam Châu đương nhiên sẽ do Tam Ty tiếp tục điều tra xử lý.

Có điều, dưới sự ngầm chỉ đạo của Tiêu Tắc, vụ việc này không bị xử lý quá mức triệt để.

Tiêu Ninh dù muốn chen tay vào cũng không dám, bởi sau lời cảnh cáo nghiêm khắc của hoàng đế, nàng ta chỉ có thể tạm thời thu liễm, gác lại dã tâm.

Trong kinh thành, một thời gian ngắn yên ả trở lại.

Trời hè nóng nực, có lẽ do mang thai, Tạ Dĩnh càng trở nên sợ nóng hơn xưa, gần như không ra khỏi cửa, cả ngày chỉ ở trong phòng, nơi luôn có băng lạnh để hạ nhiệt.

"Thư phòng" của Tiêu Tắc giờ cũng dời sang chủ viện.

Một tay chàng cầm sách, tay còn lại phe phẩy quạt xếp, nhẹ nhàng quạt mát cho Tạ Dĩnh .

Cơn gió mát lướt qua tóc nàng, mang theo hương thơm dìu dịu riêng biệt, từng chút từng chút lan vào chóp mũi Tiêu Tắc, khiến lòng chàng khẽ rung động.

May mắn thay, sau ba tháng đầu thai kỳ, Tạ Dĩnh không còn bị ốm nghén nhiều như trước, giờ đây trông nàng rất thoải mái.

“Nghe nói Lý phi đã được giải trừ cấm túc rồi à?”

Nhắc đến việc mừng thọ hôm trước, Tạ Dĩnh cũng nghe được ít nhiều tin trong cung:

“Không phải lần trước phụ hoàng còn rất giận sao?”

Tiêu Tắc tay vẫn đều đặn quạt gió, tay kia khẽ đặt cuốn sách xuống, vòng tay ôm lấy bờ vai mềm mại của nàng:

“Cũng nằm trong dự liệu cả thôi.”

Dẫu sao cũng là người đã bầu bạn bên cạnh phụ hoàng nhiều năm, nếu không có chút chân tình, thì làm sao có thể được sủng ái lâu đến thế?

Huống hồ...

“Phụ hoàng chỉ biết Lý phi và quốc sư từng quen biết cũ, trong mắt người, có lẽ chỉ là vì quốc sư chấm tử vi không tốt cho ta.”

Với phụ hoàng mà nói...

Chàng – đứa con trai bị ghét bỏ suốt bao năm, mang tiếng là người "hại c.h.ế.t mẫu hậu", thật sự không thể nào so được với một Lý phi được sủng ái lâu năm.

Tiêu Tắc cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lẽo mang theo tia giễu cợt:

“Người ấy... không đáng tin.”

Thời thế đã đổi thay.

Mẫu hậu đã mất hơn hai mươi năm, hoàng đế dù ngoài mặt vẫn thể hiện tình sâu nghĩa nặng, nhưng Tiêu Tắc đã chẳng dám tin nữa.

Chàng không thể đặt hết hy vọng báo thù vào phụ hoàng.

Huống hồ, chàng vẫn chưa nắm trong tay đủ chứng cứ xác thực.

Lý phi chưởng quản hậu cung nhiều năm, những việc cần xử lý đã sớm được nàng ta xóa sạch từ lâu, đến chàng – là Thái tử – cũng rất khó tra ra đầu mối.

Có lẽ...

Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Tắc chợt lóe một tia suy tư.

Tạ Dĩnh tựa đầu lên vai Tiêu Tắc, hai tay ôm lấy eo chàng, giọng nói dịu dàng:

“Điện hạ còn có thiếp... và các con nữa mà.”

Phải rồi.

Cách đây không lâu, phủ y đã bắt mạch an thai cho Tạ Dĩnh , rồi nghiêm túc báo cho hai người một tin tức

Thái tử phi mang song thai!

Tiêu Tắc nghe vậy, liền thu lại dòng suy nghĩ đang phiêu đãng, đặt tay lên bụng tròn trịa của Tạ Dĩnh , nhẹ giọng nói:

“Dĩnh Dĩnh, cực khổ cho nàng rồi.”

Nhưng vì sở hữu thể chất "thánh thể vượng thai", nên việc mang thai với Tạ Dĩnh cũng không quá vất vả.

Hơn nữa, hai đứa trẻ cũng vô cùng ngoan ngoãn, lại chưa đến kỳ cuối thai kỳ, nên ngoại trừ vòng bụng và vòng n.g.ự.c hơi căng lên, thân thể nàng gần như không đổi khác gì mấy.

Nhưng những điều đó… nàng đâu thèm nói ra.

Tạ Dĩnh tựa vào lòng Tiêu Tắc, giọng nói dịu dàng như nước:

“Vì điện hạ, điều gì thiếp cũng nguyện.”

Tiêu Tắc siết chặt vòng tay, ôm nàng như ôm trọn cả thế gian. Chàng tựa đầu lên vai nàng, khẽ nhắm mắt, thì thầm gọi tên nàng trong gió:

“Dĩnh Dĩnh…”

________________________________________

Mồng mười hai tháng tám.

Là ngày đại hôn của Tiêu Ninh và Hô Diên Nguyên.

Dù dạo gần đây Tạ Dĩnh mang thai, lại ít khi xuất môn, nhưng đại hôn của Tiêu Ninh trưởng công chúa tiền triều, dẫu thế nào cũng không thể không đến.

Hôn lễ được cử hành tại phủ công chúa.

Tạ Dĩnh được Tiêu Tắc đỡ xuống xe ngựa, liền cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía nàng.

Trong đó có một ánh nhìn đặc biệt sắc bén.

Tạ Dĩnh đưa mắt nhìn sang

Là Tạ Ngọc Như!

Bên cạnh nàng ta … còn có Tạ Ngọc Giao. Lúc này hai người đứng kề vai sát cánh, thân thiết như thể tỷ muội ruột thịt.

Hơn nữa, ánh mắt cả hai nhìn nàng đều giống hệt nhau đầy căm hận và ghen ghét không che giấu nổi.

Phát hiện ánh mắt của Tạ Dĩnh , Tạ Ngọc Giao còn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cố ý ưỡn cái bụng hơi nhô ra của mình, như thể đang khoe khoang.

Tạ Dĩnh chỉ lướt nhẹ qua, tay đặt trên tay Tiêu Tắc, bình thản bước xuống xe.

Trúc Thanh bước lên, khẽ nói:

“Từ đầu tháng đến giờ, Nhị tiểu thư thường xuyên lui tới Tạ phủ.”

“Mỗi lần trở về đều có Tống đại nhân tháp tùng.”

Tạ Dĩnh không hề quay đầu, ánh mắt không liếc ngang dọc, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Đi thôi, nên đến thỉnh an cô cô.”

Người nàng nói đến, dĩ nhiên là Vĩnh Lạc trưởng công chúa.

Thế nhưng, vừa mới bước được mấy bước, Tạ Dĩnh lại cảm nhận được một ánh mắt khác, nàng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn

Dù chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhưng nàng rất chắc chắn là người đó.

Khóe môi Tạ Dĩnh khẽ nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh nhạt:

“Lại sắp có trò hay để xem rồi.”

Đổi Hôn Cho Thái Tử Tuyệt Tích Sau Khi Mang Thai Ba Lần

Chương 107: Vì Điện hạ, điều gì thiếp cũng nguyện