Triệu gia.
Triệu gia biết Thái tử và Thái tử phi muốn đến, từ sớm đã chuẩn bị nghênh đón, đủ loại thứ Tạ Dĩnh và mọi người thích, chuẩn bị đầy đủ.
Nghe nói xe ngựa phủ Thái tử sắp đến, Triệu gia ngoại trừ lão gia tử và lão phu nhân, tất cả mọi người đều ra cửa trước nhà họ Triệu nghênh đón.
Rất nhanh, Triệu gia nghênh đón một đoàn xe ngựa.
Triệu phu nhân vừa lộ ra nụ cười, lại có chút nghi hoặc thốt lên, “Ta sao cảm thấy chiếc xe ngựa này không phải của phủ Thái tử?”
Triệu phụ gật đầu, “Dường như không phải …”
Triệu Anh nhìn tới, lập tức đen mặt.
Đúng là oan gia!
Xe ngựa phủ Vĩnh Lạc của Trấn Bắc Hầu dừng ở cửa nhà họ Triệu, Trấn Bắc Hầu Bùi Thần dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa.
Ánh mắt quét qua Triệu Anh, rồi người thẳng tắp như một thanh lợi kiếm, mạnh mẽ hùng hồn giới thiệu mình, “Bá phụ, bá mẫu tốt.”
“Ta tên Bùi Thần, năm nay hai mươi ba tuổi, nhập ngũ mười năm, hiện giữ chức Trấn Bắc Hầu. Trong nhà chỉ có một mẫu thân …”
“Hầu gia!”
Triệu Anh gần như nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời giới thiệu của Bùi Thần, nói ngắn gọn: “Cha, mẹ, Trấn Bắc Hầu và Thái tử điện hạ là bằng hữu.”
“Hôm nay đến đây, chắc chắn là đến tìm Thái tử điện hạ.”
Là vậy sao?
Triệu phu nhân và Triệu phụ liếc nhìn nhau, luôn cảm thấy có chút không đúng.