Nhưng mẹ của Hạ Quyên dường như không hiểu ý nghĩa của câu nói đó: "Dù ông ta không phải kẻ g.i.ế.c người, nó cũng là một hạt giống xấu!"
Tôi nghẹn một hơi trong lồng ngực, cảm thấy cơ thể như thiếu oxy.
"Dì có bằng chứng gì chứ!" Tôi hỏi lại.
"Không phải vì hồi cấp ba Hạ Quyên đã từng làm mày..."
Dường như nhớ lại con gái mình đã làm gì hồi cấp ba, những lời lẽ sắp thốt ra đến miệng bà ta bị chặn lại một cách đột ngột.
"Vì cô ấy đã bắt nạt tôi hồi cấp ba sao?"
Mẹ của Hạ Quyên hất đầu lên, khịt mũi lạnh lùng: "Chỉ là mấy trò đùa trẻ con thôi."
Trò đùa ư?
Những đêm tôi mất ngủ, những lần bị sỉ nhục đến mức muốn chết, hóa ra chỉ là trò đùa thôi sao?
Lúc này, anh cảnh sát trẻ đưa cho Đội trưởng Trương một tập tài liệu, vài trang mỏng manh nhanh chóng được đọc xong, sau đó ánh mắt của Đội trưởng Trương nhìn mẹ của Hạ Quyên trở nên không mấy thân thiện.
"Con gái bà đã đẩy người ta đến mức muốn nhảy lầu, bà còn nói chỉ là trò đùa thôi sao?"
Mẹ của Hạ Quyên nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng nặn ra một câu: "Chúng tôi đã bồi thường rồi, chúng tôi đã đưa cho nó cả nghìn tệ đấy."
"Bao nhiêu? Bà còn dám nói vậy!" Âm lượng của Đội trưởng Trương lại tăng lên, môi của mẹ của Hạ Quyên run rẩy một chút, rồi bà ta đổi giọng.
"Cho nên tôi mới nói nhất định là nó đã hại con gái tôi. Con gái tôi đã không về nhà hơn mười ngày rồi, trước đây nó chưa bao giờ đi lâu như vậy..."
Mẹ của Hạ Quyên bắt đầu khóc, dường như bà ta chỉ là một người mẹ nhớ con đến mức nói năng lung tung.
" Nhưng cũng không thể vì người khác từng bị tổn thương mà nói người khác là người xấu chứ!"
Mẹ của Hạ Quyên gật đầu, khí thế kiêu ngạo vừa rồi cuối cùng cũng tan biến.
"Lan Hiểu Lệ, trước khi gọi cháu đến chúng tôi cũng không rõ tình hình lắm. Nhưng cháu đến đây rồi, chúng tôi tiện thể hỏi cháu một câu, Hạ Quyên có từng liên lạc với cháu sau khi tốt nghiệp không? Hoặc cháu có biết cách nào để liên lạc với cô ấy không?"
Tôi liếc nhìn mẹ của Hạ Quyên một cái, rồi cúi đầu cào ngón tay.
"Cháu đừng sợ, đây là sở cảnh sát, chúng tôi sẽ bảo vệ mọi công dân tuân thủ pháp luật."
"Vậy... các chú đã liên lạc với bạn bè của Hạ Quyên chưa?"
"Đã hỏi hết rồi, không có."
"Cả bạn bè trong trường và ngoài trường, đều đã hỏi hết rồi sao?"
Cảnh sát nghe tôi nói vậy, lông mày nhướn lên, vừa định mở miệng, mẹ của Hạ Quyên lại la lối: "Nói cái gì thế! Hạ Quyên của tôi ngoan ngoãn nghe lời, làm sao có những loại bạn bè lộn xộn đó chứ!"
Lời nói của mẹ của Hạ Quyên rõ ràng không ai dám tin, người ngoan ngoãn nghe lời, có thể đẩy người khác đến mức muốn tutu bằng cách nhảy lầu sao?
Điều mà bà ta không biết là, Hạ Quyên ngoan ngoãn nghe lời này, còn muốn coi tôi như một món đồ chơi, tặng cho những người lộn xộn đó nữa.
***
Tôi là đứa trẻ được ông lão nhặt rác nuôi lớn, từ rất nhỏ tôi đã biết rằng tôi khác biệt với những người khác.
Vì vậy, ở trường, phần lớn thời gian tôi giống như một người vô hình, tự mình đi học, tự mình làm bài tập, cố gắng không tiếp xúc với người khác.
Giáo viên thấy tôi tuy thành tích bình thường, nhưng khá ngoan ngoãn, nên cũng ít khi để ý đến tôi.
Nhưng không phải tất cả giáo viên đều như vậy.
Mọi chuyện thay đổi sau kỳ thi giữa kỳ học kỳ hai cấp ba, thành tích của lớp tôi tệ hại, giáo viên cổ hủ nổi trận lôi đình.
Đang định tìm một kẻ xui xẻo để trút giận, thì Hạ Quyên xuất hiện.
Chiều hôm đó Hạ Quyên không chỉ đi học muộn, mà còn trang điểm đậm, khắp người nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền.
Phong cách ăn mặc nổi bật như vậy trực tiếp thổi bùng sự uất ức trong lòng giáo viên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người làm nghề giáo, một người đáng ra phải là tấm gương sáng lại có thể thốt ra nhiều lời tục tĩu đến vậy.
Có lẽ vì bị mắng quá nhiều lần, lúc này Hạ Quyên vẫn tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất.
Cô giáo thấy vẻ mặt câng câng của cô ta thì càng tức giận, chỉ tay về phía tôi đang ngồi trong góc: "Bạn học đó, một đứa trẻ được nuôi lớn bằng ve chai, còn giỏi hơn cả em!"
Tôi không hiểu tại sao mình lại phải chịu đựng tai bay vạ gió này, cố gắng co rúm người lại trên ghế, nhưng vẫn thu hút sự căm ghét của Hạ Quyên.
Cô giáo đã thành công chọc đúng vào điểm yếu của Hạ Quyên.
Dường như việc tôi giỏi hơn cô ta đã khiến cô ta không ngẩng mặt lên được, chỉ một câu nói này còn gây sát thương nhiều hơn cả những lời mắng chửi của cô giáo cộng lại.
Cuộc sống bi thảm của tôi bắt đầu từ đó.
Ban đầu, thủ đoạn của họ còn khá sơ đẳng, chỉ vây quanh tôi mà chửi mắng, sỉ nhục tôi.
Sau này, có lẽ đã cảm nhận được khoái cảm khi chà đạp người khác, họ bắt đầu động tay động chân với tôi.
Nhưng họ cũng không phải lúc nào cũng bắt được tôi.
Nói về việc chạy trốn, tôi rất có kinh nghiệm.
Cho đến một ngày, Hạ Quyên khép lại cuốn tập truyện kinh dị, cười nham hiểm với tôi, rồi một tin đồn bùng nổ trong chớp mắt.
Bố tôi là kẻ g.i.ế.c người.
Tôi không ngờ Hạ Quyên lại bịa đặt một tin đồn độc ác đến vậy, nhưng những lời nói dối đầy sơ hở đó, lại trở thành sự thật trong miệng những người truyền tai nhau.
Có người nói bố tôi sau khi g.i.ế.c người thì phân xác, rồi trộn lẫn vào phế liệu, bán cho trạm thu mua.
Có người nói bố tôi không phải bẩm sinh câm điếc, mà là do g.i.ế.c người thất bại, bị nạn nhân phản công.
Có người nói bố tôi đang dạy tôi g.i.ế.c người, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ trở thành một khối u độc hại của xã hội, tôi đến đây là để hãm hại loài người.