Chuyến này vào kinh, nếu có thiên kim nhà nào coi trọng chàng, thì cũng chẳng còn là trò đùa trẻ con như ở huyện Thanh Hà nữa.
Kinh thành công hầu thế gia, thừa mưu lắm kế — ép người khuất phục, dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ, sau khi nghe ta nói vậy, Tạ Vân Châu sắc mặt liền trầm xuống.
Ánh mắt chàng sâu thẳm, lông mi dài rủ xuống, che đi tia sáng dữ dội vừa lướt qua trong mắt.
Yết hầu khẽ chuyển, như đang cố nuốt lấy một cơn giận sắp sửa tuôn trào.
Tiểu Hắc đang còn lăn lộn quấn chân người nịnh nọt, bị bầu không khí đông cứng dọa đến nỗi ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân chàng, không dám động đậy.
Ta có chút hối hận rồi.
Một người có thể đối chọi gay gắt với Thôi gia như chàng, sao lại sợ cái thế cục chốn kinh thành kia chứ?
Còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tạ Vân Châu đã lên tiếng trước.
“Tô Từ, cuối tháng này chúng ta thành thân — nàng có nguyện ý chăng?”
Ánh mắt chàng đè nặng như lưới vô hình, khiến ta đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích.
Tim ta đập thình thịch liên hồi.
Ta đã nói rồi mà, ta sa vào rồi.
18.
Thành thân sớm, khó tránh khỏi luống cuống, nhưng sính lễ mà Tạ công tử chuẩn bị lại đủ đầy không sót món nào, như thể đã sớm liệu trước từ lâu.
Dàn nhạc cưới dẫn đầu kiệu hoa dừng trước tiểu viện của ta.
Lần đầu ta trông thấy Tạ Vân Châu cưỡi ngựa.
Con bạch mã thần tuấn ấy khiến cho thân hình vận hỉ phục đỏ rực của chàng càng thêm chói mắt, như một ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy cả đất trời.
Long câu đạp xích cẩm, lang quân thắng cả thái dương.
Trương gia tẩu tử giúp ta chải đầu không ngớt miệng khen ta có phúc.
Cho đến tận hôm nay, ta vẫn còn như trong mộng.
Nhớ lại thuở còn ở phủ họ Thôi, Hồng Tú từng lắc đầu thở dài, bảo ta là kẻ xui xẻo, vậy mà giờ đây lại có người khen ta số tốt.
Ai khắc người, ai vượng người, rõ ràng như ban ngày.
Ta đội khăn trùm đầu, để Tạ Vân Châu dắt tay lên kiệu hoa.
Kiệu hoa lắc lư đưa đẩy, tiếng nhạc hỉ đinh đang rộn rã.
Nhưng chẳng bao lâu, tiếng nhạc mỗi lúc một lớn, cuối cùng lại trở nên hỗn loạn lạ thường.
Ta nghe thấy tiếng kiệu phu mắng:
“Công tử nhà họ Thôi thật quá càn rỡ! Rõ ràng biết hôm nay là ngày Tạ giải nguyên thành thân, vậy mà nhất quyết cũng chọn ngày này nạp thiếp. Giờ thì chắn hết cả đường, còn không chịu nhường bước!”
Một kiệu phu khác tiếp lời:
“Hầy, nhà họ Thôi gia nghiệp lớn lao, cái thế nạp thiếp kia cũng chẳng kém gì giải nguyên cưới vợ. Trước đây đã nghe nói hai người ấy vốn không hợp nhau, giờ xem ra, Thôi công tử rõ ràng là cố ý làm nhục Tạ giải nguyên.”
“Thôi đi, đừng nói nữa, coi chừng lỡ việc.”
Không rõ đội ngũ nhà họ Thôi xuất phát từ đâu, nhưng lại đi một vòng lớn, rốt cuộc vẫn cứ chọn đi qua con phố này.
Trong lòng ta dâng lên nỗi bất an mơ hồ.
Thôi Vọng Chi là kẻ đầy bụng tính kế, nếu hắn chỉ đơn thuần muốn làm khó Tạ Vân Châu một phen, thì đã là điều may mắn rồi.
Giờ phút này, đội rước dâu nhà họ Thôi nhất quyết không chịu nhường đường, tư thế rõ ràng là muốn ép người xuống đầu.
Ta vừa định mở miệng nhắc nhở Tạ Vân Châu, thì chợt nghe phía đối diện, hỷ bà dùng giọng the thé mà nói:
“Vừa rồi công tử nhà ta có truyền lời, bảo Tạ công tử cứ đi trước, kẻo lại bị người đời chê cười nhà họ Thôi ta ỷ lớn h.i.ế.p người!”
Kiệu hoa lại tiếp tục chầm chậm tiến lên.
Không rõ tâm trạng Tạ Vân Châu khi ấy ra sao, còn ta thì một bụng uất nghẹn.
Lời hay ý đẹp đều bị bọn họ chiếm hết rồi.
Song lúc này không nên sinh sự.
Ta đè nén cơn giận nơi ngực, ngồi yên trong kiệu không nhúc nhích.
“Cẩn thận!”
Chẳng rõ tiếng hét phát ra từ đâu, ta còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã nghiêng sang một bên.
Ngã đến hoa cả mắt, sao bay đầy đầu.
Thì ra lúc kiệu đi ngang qua đội kiệu của nhà họ Thôi, một kiệu phu bên họ trật chân, kéo theo cả dãy kiệu phía sau đổ nhào về phía kiệu của ta.
Giữa cảnh hỗn loạn như mớ bòng bong, ta nghe thấy giọng nói đầy hoảng hốt của Tạ Vân Châu:
“A Từ, có bị thương ở đâu không?”
Ta vội vàng đáp lại một tiếng, tỏ ý bản thân không sao.
Gây ra chuyện rối ren như vậy, nhà họ Thôi cũng chẳng còn tâm trí ganh đua nữa, bèn xoay ngược đường, rẽ qua con phố phía sau.
Sợ rằng nhà họ Thôi còn giở trò quỷ quái gì nữa, đội ngũ bên nhà họ Tạ bước chân gấp gáp, kiệu phu như mang gió dưới chân, tiếng nhạc hỉ vang lên dồn dập như trống chèo thuyền rồng, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trên đầu trùm khăn hỉ, ta chỉ có thể cúi nhìn mặt đất dưới chân, dè dặt bước qua lò than, bái thiên địa.
Trong lòng ta có đôi chút nghi hoặc.
Tạ Vân Châu từng nói với ta từ trước rằng phụ thân chàng không chịu nổi đường xa vất vả, không thể đến dự hôn lễ, chỉ có thúc phụ, thẩm mẫu bên Tạ gia đến giúp lo liệu.
Thế nhưng khung cảnh quanh mình lại quá đỗi tĩnh lặng.
Vừa mới ngồi xuống mép giường, ta liền nghe thấy tiếng chân người qua lại ngoài phòng.
Mà khi ta trông thấy người dùng để vén khăn che mặt lại là một cây ngọc như ý, trong lòng ta chỉ thoáng hiện lên một ý nghĩ duy nhất.
Hỏng rồi.
19
“Thôi Vọng Chi!”
Khăn hỉ còn chưa kịp rơi xuống đất, ta đã nghiến răng nghiến lợi gọi thẳng tên kẻ kia.
Không cần nghĩ kỹ, ta cũng đoán được là khâu nào có vấn đề là do kiệu phu bị giở trò.
Nhưng lúc này, truy cứu cũng vô ích.
Rõ ràng ta sắp nhìn thấy hy vọng rồi, rõ ràng ta đã động lòng với Tạ Vân Châu.
Ta chỉ muốn sống những ngày yên ổn.
Tại sao?
Tại sao Thôi Vọng Chi ngươi còn muốn phá hỏng chuyện tốt của ta!
Ngươi thật đáng chết!
Ta giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.
“Thôi Vọng Chi, ta với ngươi thề chẳng đội trời chung!”
Bộ dạng ta mắt đỏ ngầu, phẫn nộ tột cùng rơi vào mắt Thôi Vọng Chi, lại chẳng khiến hắn sợ hãi lấy nửa phần.