Gả Cử Nhân

15

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hắn trái lại bắt lấy cổ tay ta, ép vào má mình.

Cái miệng từng quen thốt ra lời chua ngoa cay độc, lúc này lại thốt ra giọng điệu dịu dàng:

“A Từ muội muội, muội tốt của ta, ta thật sự biết sai rồi.”

“Ta biết muội có lòng từ bi như Bồ Tát, chẳng lẽ không thể thương xót ta một lần, quay đầu nhìn lại ta một chút?”

Ta thật sự bị hắn dọa cho phát điên rồi.

Ta rút mãi vẫn không rút được tay về, còn phải chịu đựng sự ghê tởm từ hắn.

Ai tới thương xót cho ta đây?

“Cần cần đợi ngươi ngủ say, ta sẽ một đao kết liễu.” Ta trừng mắt nhìn hắn, từng chữ như rút từ kẽ răng: “Không tin thì cứ thử xem.”

Thôi Vọng Chi tựa như chẳng nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới hoang tưởng của chính mình, cùng ta vẽ vời tương lai.

Hắn nói, hắn đã an bài xong thân phận mới cho ta rồi.

Về sau, ta chính là Băng Ngọc.

Là biểu muội xa mà hôm nay hắn định nạp làm thiếp.

Còn Băng Ngọc thật, thì đã thay ta bước vào đại môn nhà họ Tạ.

Hai người bọn ta vốn có vài phần tương tự, mà với địa vị của Thôi gia ở huyện Thanh Hà, dù có ai nhận ra sơ hở cũng chẳng dám mở miệng dị nghị.

Về phần Tạ Vân Châu.

Dù có phát hiện tân nương bị đánh tráo ngay đêm động phòng, nhưng nếu như ép Băng Ngọc quay về Thôi gia đồng nghĩa với việc ép c.h.ế.t nàng ta, thì với tiếng thơm nhân nghĩa của hắn, Thôi gia cược rằng hắn sẽ không ra tay như vậy.

Thôi Vọng Chi nhìn chằm chằm ta, ánh mắt mang theo mấy phần thành kính khiến người rợn tóc gáy.

“Tô Từ, ta biết muội chẳng ưa phụ mẫu ta, nhưng phụ thân ta đã đồng ý sẽ cầu một bức thư tiến cử từ chi chính, giúp ta tìm một chức ký thất tham quân.”

“Khi ấy, ta sẽ đưa muội theo ta lên nhậm chức, chúng ta đi thật xa, không để bất kỳ ai quấy rầy nữa.”

Nói tới đây, thấy trên mặt ta là vẻ kinh hãi tột độ, hắn như bừng tỉnh từ cơn mộng, luống cuống dỗ dành:

“Muội đừng nhìn ta như thế, ta biết trước kia ta hỗn xược, tổn thương muội sâu sắc, mới để cho tên Tạ Vân Châu kia thừa cơ chen vào.”

“ Nhưng không sao cả, ta không trách muội bị hắn mê hoặc, ta nguyện lòng chờ muội quên hắn, để chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày tốt đẹp.”

Ai thèm chứ!

Nhân lúc hắn sơ ý, ta phẫn nộ giật tay về.

Tức khí trào dâng, ta lại giơ tay tát hắn thêm một cái nữa.

Lão gia cùng phu nhân nhà họ Thôi từ trước tới nay chưa từng nỡ đánh hắn một cái, nay bỗng bị ta tát hai lần, cho dù đang mải mê thổ lộ tình ý, hắn cũng không nhịn nổi cơn giận.

Hắn lập tức bóp lấy cổ ta, ấn ta ngã xuống giường.

“Tô Từ! Nàng nghe không hiểu ta đang nói gì sao? Ta nói là chúng ta sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp!”

Ta gắng gượng chống tay gỡ từng ngón hắn ra, nghiến răng mắng:

“Đừng tự mình đa tình nữa! Bắt ta giấu tên đổi họ, vứt bỏ thân phận để đi theo ngươi, ngươi cũng xứng sao?”

“Ta là tiểu thư nhà họ Tô, cho dù c.h.ế.t đi, hóa thành tro cũng vẫn là!”

“Ngươi chỉ biết nghĩ mình muốn hay không, nguyện hay không, đã bao giờ hỏi qua ta có bằng lòng hay chẳng? Thôi Vọng Chi, ta không cần quyền thế nhà ngươi, cũng chẳng tham tài sản nhà ngươi, trong mắt ta, ngươi không đáng một đồng!”

Thôi Vọng Chi mím môi, bỗng nhiên nhếch miệng bật cười lạnh lẽo:

“Chuyện này, chẳng phải do nàng định đoạt.”

Hắn áp sát người lên, há miệng cắn lấy khuy áo bên cổ ta, hung hăng kéo rách.

Gặp phải cảnh như thế, tay ta run lẩy bẩy.

Nương thân, phụ thân …

Cứu lấy con…

Ai tới cứu ta đây?

Ánh mắt Thôi Vọng Chi rực lửa dục vọng, thấy bàn tay hắn sắp thò vào trong n.g.ự.c ta, chợt trong đầu ta hiện lên mấy câu bỡn cợt mà Trương gia tẩu tử từng nói:

Muội tử à, đừng nhìn Giải nguyên lang hiện giờ tráng kiện như vậy, nhưng nam nhân ấy mà, lúc hăng thì hăng, lúc yếu thì cũng yếu lắm. Tẩu đây có một phương thuốc bí truyền, coi như quà cưới cho muội, dùng để dưỡng thân trước, chứ đồ của nam nhân, yếu ớt lắm đó…

Không chút đắn đo, ta lập tức giơ gối đá thẳng vào hạ bộ Thôi Vọng Chi.

20

Tẩu tử không lừa ta.

Nhưng tẩu tử à … giờ ta phải làm gì đây?

Thôi Vọng Chi trúng một cú trí mạng, ngã nghiêng trên giường, mồ hôi lạnh tuôn như mưa. Ta lập tức nhân cơ hội vùng thoát, nào ngờ lại tuyệt vọng phát hiện cửa phòng khóa chặt, mở không ra.

Trong viện vắng tanh, như sợ quấy rầy việc tốt của Thôi Vọng Chi.

Trong viện không người, nhưng bên ngoài kia, chắn chắn từng lớp từng lớp chặn ta lại, khiến ta chẳng khác nào dã thú trong lồng, không lối thoát.

Không, không phải không có đường.

Ta quay đầu nhìn về phía Thôi Vọng Chi.

Ta vẫn còn một con đường — đường chết.

Dù sao, hắn cũng đã định hủy hoại ta.

Dù sao, lúc này hắn cũng chẳng thể động đậy.

Ta không biết cú đá kia hiệu lực được bao lâu, ta chỉ biết hắn sẽ rất nhanh chóng tỉnh lại.

Ngồi đại lao còn hơn buông tay chịu trói.

Cùng lắm thì mất mạng, xuống đến âm ty cũng có thể đường hoàng nói với phụ mẫu rằng ta không phải hạng hèn nhát.

Phụ thân ta chưa từng xu nịnh quyền quý, khí khái cương trực đến nỗi hoàng đế cũng từng nghe danh.

Mẫu thân ta lúc lâm chung cũng chẳng thèm ngó đến chút bố thí của mấy thúc bá, khiến bọn họ dạ đen bụng xấu mà cũng đành bó tay.

Những gì ta không muốn làm, thì Thôi Vọng Chi ngươi dựa vào đâu cho rằng có thể bẻ gãy cốt khí của ta?

Trong phòng Thôi Vọng Chi đầy rẫy kỳ trân dị bảo, ta liếc mắt một vòng, liền ôm lấy một pho tượng ngọc hình giải trãi lớn bằng cái đầu người.

(giải trãi: là một con thú thần thoại, theo truyền thuyết, có hình dáng giống dê, có một sừng và được coi là biểu tượng của công lý và sự chính trực.)

Nghe thấy động tĩnh, Thôi Vọng Chi cố sức quay đầu nhìn ta.

Thấy ta muốn liều mạng với hắn, hắn trái lại bật cười.

Gả Cử Nhân

15