Gả Cử Nhân

16

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Có nàng cùng ta xuống địa ngục, cũng đáng rồi.”

“Nếu Thôi huynh muốn xuống địa ngục, xin cứ tự tiện. Nương tử của ta, còn phải theo ta sống đến bạc đầu.”

Ngay khi ta giơ cao ngọc giải trãi lên quá đầu, cửa phòng bỗng bật mở.

Khoảnh khắc nghe được tiếng của Tạ Vân Châu, toàn thân ta như mất hết khí lực, ngọc giải trãi tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ vụn thành trăm mảnh.

Cửa mở, ánh sáng bên ngoài ùa vào, quét sạch khí tức tuyệt vọng trong căn phòng.

Tạ Vân Châu, vị “tiên nhân” ấy, đã bay đến bên cạnh ta rồi.

Theo sau chàng, là vị Thứ sử sắc mặt giận dữ và Sơn trưởng Thanh Tùng thư viện.

Tạ Vân Châu siết chặt nắm tay, mặt lạnh băng, nhấc chân bước về phía Thôi Vọng Chi.

Ta nắm lấy tay chàng, nhẹ giọng nói:

“Tạ Vân Châu, chúng ta về nhà thôi.”

Trước khi bước ra khỏi cửa phòng, sau lưng ta bỗng dâng lên một luồng lạnh lẽo.

Theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Ta kinh hãi phát hiện Thôi Vọng Chi đã dần lấy lại sức, nằm rạp trong bóng tối nơi giường.

Hệt như một con thú hoang bại trận, hệt như một ác quỷ bị vứt bỏ nhìn chằm chằm ta.

21

Cảm giác choáng váng mãnh liệt sau cơn tai kiếp khiến ta chẳng nhớ nổi mình đến nhà họ Tạ bằng cách nào.

Tóm lại, đợi đến lúc ta định thần lại, thì đã là đêm khuya.

Đêm tháng Giêng, đôi lúc còn nghe thấy tiếng pháo nổ vang vọng đâu đó.

Tiểu viện này của nhà họ Tạ vốn là nơi mẫu thân chàng để lại, trong cách bày biện vẫn lờ mờ nhìn ra phong cách thẩm mỹ độc đáo của bà.

Đầu giường treo một thanh đao cuồng dã không thể tả.

Tân khách đã sớm tản đi, Tạ Vân Châu bưng vào một bát canh bồ câu.

Canh nóng trôi xuống bụng, cái lạnh còn sót lại nơi toàn thân lập tức bị xua tan.

Tạ Vân Châu vừa tháo trâm hoa trên tóc ta, vừa từ tốn kể lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Khi hai kiệu va vào nhau, con ngựa chàng cưỡi cũng bất ngờ bị kinh hãi, phát cuồng mà chồm lên, lao bừa khắp nơi.

Nếu không phải mẫu thân chàng là con gái võ quán, từng dạy chàng thuật cưỡi ngựa từ thuở nhỏ, e rằng bị ngựa điên kéo lê một đường, dù không c.h.ế.t cũng gãy một chân.

Hay nói đúng hơn — kẻ khiến ngựa phát điên, vốn dĩ là nhắm đến mạng chàng.

Chỉ không ngờ, vị giải nguyên công tử trông yếu đuối nho nhã ấy, lại mang theo chút thân thủ trong người.

Chàng khống chế ngựa bình tĩnh lại rồi lập tức phi như bay trở về nhà họ Tạ, đến nơi thì kiệu hoa đã dừng sẵn trước cổng.

Trên đường về, trong lòng Tạ Vân Châu đã mơ hồ đoán được có người cố ý phá rối hôn sự này. Đặc biệt khi nhìn thấy kiệu dừng trước cửa, lại càng nhận ra — đó không phải là chiếc kiệu mà ta ngồi.

Thôi Vọng Chi đích thực đã chọn một chiếc kiệu trông gần giống, nhưng kiệu rước ta là do chính tay Tạ Vân Châu bài trí, sao có thể lẫn lộn?

Khi ấy, giờ lành đã trôi qua khá lâu.

Tân khách lần lượt hối thúc chàng mau mau đón tân nương vào nhà, bái thiên địa, uống rượu cưới.

Nhưng Tạ Vân Châu chỉ đứng lặng trước kiệu, lạnh giọng hỏi:

“Trong kiệu là ai?”

Băng Ngọc bật khóc ngay tại chỗ.

Thôi Vọng Chi nạp thiếp vốn không cần mở tiệc, vì vậy đám đồng môn Thanh Tùng thư viện của hắn đều ngồi tiệc tại nhà họ Tạ, thậm chí không ít bằng hữu thân thiết của Thôi Vọng Chi đã từng gặp qua Băng Ngọc.

Chỉ cần nghe giọng nàng ta cất lên, còn điều gì mà không hiểu rõ?

Sơn trưởng còn giận hơn cả Tạ Vân Châu, lập tức chạy thẳng đến nha môn huyện đường cáo trạng.

Thôi gia ngang nhiên tráo dâu cướp hôn giữa phố, ép khuê nữ làm thiếp, lại còn ám hại Giải nguyên của triều đình, coi luật pháp như không khí, chẳng khác nào công khai bạt tai Thứ sử.

Nhà họ Thôi có chi chính ở kinh thành làm hậu thuẫn, còn Thứ sử thì có thân tỷ đang là Quý phi trong cung.

Bình thường hai bên thế lực không gây phiền phức nhau thì nước giếng không phạm nước sông, nhưng nay Thôi Vọng Chi dám giẫm đạp luật pháp ngay dưới mí mắt Thứ sử, mà Tạ Vân Châu lại sắp nhập học Thiên Xu Học Cung, nếu một ngày nào đó được Thánh Thượng nhìn trúng, đem chuyện này thêm mắm dặm muối mà tấu trình, khiến Thánh Thượng sinh lòng nghi kỵ rằng hắn kết đảng mưu cầu riêng lợi, thì con đường quan lộ về sau e là khó bề hanh thông.

Chuyện này, buộc phải xử lý.

Băng Ngọc vốn dĩ chưa hề bước chân qua cửa, Tạ Vân Châu liền dẫn người đến đập cửa lớn nhà họ Thôi, lúc này Thôi lão gia mới biết Thôi Vọng Chi gan lớn bằng trời, làm ra bao nhiêu trò loạn tặc, để mặc Tạ Vân Châu một đường xông thẳng, đạp mở cửa phòng Thôi Vọng Chi.

Còn về phần Băng Ngọc?

Tạ Vân Châu nói, từ đầu tới cuối, Băng Ngọc đều biết rõ những gì Thôi Vọng Chi định làm.

Thậm chí, nàng ta còn lấy làm hoan hỉ, phấn khởi. Sau khi nghe rõ mưu kế của Thôi Vọng Chi, liền chủ động tìm về nha hoàn từng bị đuổi ra phủ, cẩn thận học theo từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói của ta.

Nếu có thể làm chính thê của một kẻ đọc sách, thì đâu cần phải diễn vai hồng nhan điêu ngoa, học theo Tô Từ ta nửa vời như vẽ cò hóa vịt? Cho dù Tạ Vân Châu có chịu nhận hay không, chỉ cần nàng ta bước chân vào cánh cửa này, thì có vô số cách để ở lại.

Chỉ là, nàng ta không ngờ chuyện lại vỡ lở, bằng không cũng chẳng đến nỗi sợ hãi mà khóc òa giữa chốn đông người.

Còn nàng ta có thể an ổn ở lại Thôi gia hay không, còn phải xem vào tạo hóa của bản thân.

Khi kể đến đoạn này, Tạ Vân Châu đang cầm lược gỗ chải tóc cho ta.

Chàng bỗng thốt lên:

“A Từ, Thôi Vọng Chi thật chướng mắt.”

Ta vô cùng tán đồng.

“Không sao cả, chúng ta sắp vào kinh rồi, sẽ chẳng còn phải gặp lại hắn nữa.”

Gả Cử Nhân

16