24
Từ kinh thành đến huyện Đình Bạch ít nhất phải mất một tháng.
Qua khỏi Giang Nam, lại tiếp tục xuôi về phương Nam, đường sá bắt đầu trở nên khó đi.
Phía Nam toàn là núi non liên miên, nhiều đoạn quan đạo thưa thớt lại đã lâu không được tu sửa, chỉ có thể men theo tiểu lộ rồi mới vòng lại quan đạo.
Tuy Tạ Vân Châu hết mực chăm sóc ta, nhưng mấy ngày liền vội vã lên đường, thân thể ta vẫn chẳng tránh khỏi mỏi mệt rã rời.
May mà chỉ cần vượt qua dãy núi cuối cùng này, là đã đặt chân đến địa giới Bạch Sa huyện, nơi huyện Đình Bạch tọa lạc.
Lòng ta cũng vì thế mà treo ngược lên tận cổ họng.
“Tạ Vân Châu, thiếp có linh cảm chẳng lành.”
Lời vừa dứt, trong rừng sâu ven đường đột nhiên b.ắ.n ra một mũi tên, cắm phập vào vách xe ngựa.
Ngựa kinh hoảng liền tăng tốc phóng đi, ngoài màn xe vang lên tiếng Tạ Vân Châu:
“A Từ, ngồi cho vững!”
Ta lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn qua khe hở rèm xe bị gió thổi tung lên mà trông thấy lũ thổ phỉ lao ra từ rừng rậm.
Trước khi kịp thét lên, ta liền cắn chặt cổ tay mình, sợ phát ra tiếng làm Tạ Vân Châu phân tâm.
Đoạn đường này khác hẳn những lối núi trước kia, xe ngựa rất khó chạy nhanh, mà đá vụn, thân cây bên đường lại liên tục cản trở khiến tốc độ càng bị ghìm lại.
Điều kỳ quái là, đám sơn tặc kia dường như cũng chẳng quen thuộc địa hình nơi đây cho lắm.
Tạ Vân Châu nói:
“Bọn chúng đã theo chúng ta suốt dọc đường, thấy đoạn này hiểm trở, lại còn cách Bạch Sa huyện một khoảng, mới quyết định ra tay ở chỗ này.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Làm sao chàng biết được?”
Chàng đáp:
“Tứ đại tiêu đầu lợi hại nhất huyện Thanh Hà, đều xuất thân từ võ quán của mẫu thân ta.”
Làm tiêu sư, điều cần nhất chính là cảnh giác.
Quả thật là lợi hại.
Nhưng này huynh ơi, đang chạy trốn đó, đừng mải khoe khoang!
Tạ Vân Châu khi còn nhỏ đã bỏ võ theo văn, tuy có chút công phu căn bản, nhưng người đến lần này là sát thủ thật sự, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại trạng thái.
Thậm chí có một mũi tên b.ắ.n trúng ngay chân ngựa.
Xe ngựa lập tức nghiêng ngả dữ dội, đến cả Tạ Vân Châu cũng khó mà điều khiển nổi con ngựa bị thương.
Ta nghe thấy tiếng chàng vang lên:
“Trong rừng có hai tên, phía sau còn hai kẻ bám theo.”
“A Từ, nàng có tin ta không?”
Tới nước này rồi mà còn hỏi có tin hay không …
Dĩ nhiên ta tin chàng.
Ta còn chưa kịp mở miệng, chàng đã sớm hiểu rõ câu trả lời.
Chàng vén rèm xe, nắm chặt lấy tay ta.
Ngẩng đầu nhìn lên, ta thấy bên trán chàng bị một nhát cắt rách, m.á.u rỉ ra chảy xuống thái dương.
Gương mặt Tạ Vân Châu hiếm khi nghiêm nghị đến vậy:
“Không thể dây dưa với bọn chúng nữa, chúng ta phải bỏ xe.”
“Nàng sợ không?”
Sợ chứ.
Nhưng cũng không sợ.
Ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Ta bất chợt nở một nụ cười nhẹ nhõm với chàng.
Tạ Vân Châu một tay nắm dây cương, một tay vòng lấy eo ta, thúc con ngựa bị thương phóng thẳng vào khu rừng bên phải.
Hai bên trái phải đều có sát thủ cầm cung, có thể vừa giương cung b.ắ.n tên vừa xuyên rừng đuổi theo, thân thủ tuyệt đối không tầm thường.
Dù lao vào bên nào, e cũng khó thoát được vòng vây.
Nhưng trong rừng bên phải …
Có tiếng “rào rào” của nước chảy.
Cứ thế mà cược một phen.
Xe ngựa lao vào rừng, Tạ Vân Châu rút con d.a.o găm giấu trong ống giày ra, c.h.é.m đứt dây cương của con ngựa bị thương.
Đúng khoảnh khắc con ngựa đứt cương, thùng xe nghiêng hẳn sang một bên, tên sát thủ cầm cung tránh không kịp bị đ.â.m đầu vào xe, cung tên trên tay cũng bị va chạm mà rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Vân Châu kéo ta nhảy khỏi xe.
Nói là nhảy, chi bằng nói là bị quăng ra ngoài.
Tạ Vân Châu ôm chặt ta trong ngực, toàn bộ lực va chạm khi tiếp đất đều do chàng gánh lấy, ta chỉ bị trầy nhẹ nơi cổ tay.
Chẳng kịp nhìn xem vết thương thế nào, chúng ta liều mạng lao về phía có tiếng nước chảy.
Lăn tròn xuống sườn núi, trước mắt bỗng xuất hiện một dòng nước sâu chảy xiết.
“Vèo!”
Một khoảnh khắc thất thần, mũi tên xé gió xẹt qua tay áo ta, cắm thẳng vào gốc cây ngay bên chân.
Ta thậm chí còn nghe rõ tiếng truy đuổi phía sau:
“Nam nhân g.i.ế.c sạch! Nữ nhân cho dù chết, cũng phải đem xác về!”
Tạ Vân Châu nắm lấy tay ta, trong đôi mắt như cánh hoa kia ánh lên hơi ấm vô bờ.
Phía sau chàng là dòng nước xiết không thấy đáy, vậy mà trong mắt chàng, lại như đang mời gọi ta cùng bước vào một giấc mộng dịu dàng.
Ta mỉm cười đáp lời.
25
Toàn thân ta ướt đẫm, rét run không ngừng.
Giờ đã vào đêm, núi rừng khác hẳn nơi thành thị, chỉ cần không thấy mặt trời, gió núi thổi qua liền mang theo từng luồng âm khí, lạnh lẽo như ngấm vào tận xương tủy.
Ta co mình trong một hang núi thấp bé.
Sau khi lao xuống nước, bọn sát thủ men theo dòng sông đuổi theo không rời, hoàn toàn không thể cắt đuôi.
Mà dưới nước lại có đá ngầm, chúng ta không thể ẩn thân được bao lâu.
Cuối cùng, Tạ Vân Châu trông thấy bên bờ sông có một tảng đá lớn tựa như “tiên nhân chỉ lộ”, phía sau có một mỏm đá nông chỉ đủ cho nửa người ẩn nấp, chàng nghiến răng đẩy ta lên.
Chàng thậm chí không kịp nói gì, chỉ để lại ánh mắt “bảo trọng”, rồi theo dòng nước cuốn đi.
Vì chàng lộ mặt, nên bọn sát thủ cũng lập tức đổi hướng đuổi theo.
Đầu óc ta như bị ngâm trong nước, rất lâu sau mới dần tỉnh táo lại.
Thấy trời sắp tối, ta mới vội vã tìm được hang đá này mà chui vào trú tạm.
Đến khi tạm thời an toàn, nước mắt bị đè nén suốt dọc đường cuối cùng cũng tuôn rơi không dứt.
Tạ Vân Châu...
Sao chàng lại vì ta mà làm đến mức này...
Ta thật sự... không còn phân rõ nữa.
Suốt đêm tối tăm ấy, ta không dám chợp mắt.
Không dám ngủ, sợ rằng nếu ngủ rồi … sẽ chẳng thể tỉnh lại nữa.
Sợ rằng mọi điều đã làm sẽ hóa thành công cốc.
Sợ rằng… sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại Tạ Vân Châu.
Khi trời rạng chút ánh sáng đầu tiên nơi chân trời, vừa đủ nhìn rõ cảnh vật trong núi, ta chui ra khỏi hang đá, cẩn thận phân định phương hướng, rồi bám lấy một cành cây mà lần đường xuống núi.
Ta nghĩ, ông trời vẫn còn thương ta.
Vừa xuống núi không bao xa, ta đã nhìn thấy vọng lâu nơi cổng thành Bạch Sa huyện.
Suốt một ngày một đêm không được ăn gì, toàn nhờ một ngụm ý chí mà chống đỡ.
Giờ khi đã nhìn thấy lính canh cổng thành, ta chỉ kịp kêu lên một câu:
“Có người ám sát huyện lệnh Đình Bạch!”
Rồi trước mắt tối sầm, thân mình đổ thẳng xuống đất.