26
Lần nữa mở mắt, ta lại thấy Hồng Tú.
Ta không khỏi hồ nghi: nay là năm nào, đêm nào đây?
Hồng Tú thấy ta tỉnh lại, như bị b.ắ.n dây cót nhảy vọt đến trước mặt ta, miệng còn chưa kịp mở thì nước mắt đã lăn xuống tận cằm.
"Tô Từ tỷ, tỷ dọa muội c.h.ế.t khiếp rồi!"
Chưa đợi ta mở miệng hỏi, nàng đã như tuôn đậu từ ống tre, kể hết sạch mọi chuyện xảy ra hai hôm nay.
Vài ngày trước, nàng đang cùng tỷ tỷ tới Bạch Sa huyện để tìm một phương thuốc làm đồ ngọt.
Vừa chờ vào thành, thì trông thấy một kẻ điên dại từ xa chạy tới, không rõ hô cái gì rồi ngã gục xuống đất.
Tính nàng tò mò, vội chen lên hóng chuyện.
Vừa nhìn một cái, liền hét thất thanh: "Tô Từ tỷ!"
Rồi cũng lập tức ngất xỉu theo.
Vừa mới ngã xuống đất, nàng đã lồm cồm bò dậy, cuống cuồng hỏi lính gác thành vừa rồi ta nói cái gì.
May mà có Hồng Tú, lập tức hiểu ra “huyện lệnh Đình Bạch” mà ta hô lên e rằng chính là Tạ Vân Châu, liền dựa vào quan hệ của tỷ phu nàng ở Bạch Sa huyện mà đưa việc này tới trước mặt huyện thủ.
Hồng Tú nói:
“Tỷ phu muội bảo, huyện thủ đã sai người đi tìm Giải nguyên Tạ rồi. Tô Từ tỷ, tỷ phải dưỡng thân cho khỏe, nếu tỷ sụp đổ, thì thật sự rơi đúng kế của kẻ ác đó!”
Nghĩ đến Tạ Vân Châu, tim ta như bị bóp nghẹt.
Tựa như ngàn sợi tơ quấn chặt lồng ngực, theo mỗi nhịp thở mà kéo căng, khiến từng khúc xương đều ê ẩm.
Vì thế, khi vừa gượng được xuống giường, ta liền theo quan sai khắp nơi tìm tung tích Tạ Vân Châu.
Nửa tháng liền không có lấy một tin tức.
Cuối cùng, đến giấc ngủ ta cũng không thể có.
Chỉ cần nhắm mắt, trước mắt lại hiện lên đôi mắt đẫm nước của Tạ Vân Châu.
Huyện thủ nói, đến giờ vẫn không tìm được người, e rằng lành ít dữ nhiều, nếu không trình tấu lên triều đình, thì là giấu giếm.
Lý trí ta cũng bảo ta: nên tấu trình từ lâu rồi.
Đã đến lúc để triều đình chú ý tới.
Nhưng ta … lại không cam lòng.
Ngày thứ hai sau khi huyện thủ quyết định tấu lên, ta chuẩn bị xong hành lý, mang theo hai mươi lượng bạc vụn Hồng Tú lén nhét cho ta, định lên kinh.
Mấy ngày u sầu vừa qua, đã là sự nuông chiều lớn nhất ta dành cho bản thân rồi.
Ta không thể chần chừ thêm nữa, nếu không, cơ hội mà Tạ Vân Châu liều mạng giành lấy cho ta sẽ bị ta phung phí một cách vô ích.
Ta phải tố cáo Thôi gia mưu hại mệnh quan triều đình.
Bình minh nơi Bạch Sa huyện khiến mí mắt người ta đau nhức, từng tia sáng mảnh vụn rọi xuống mặt đường lát đá xanh, chói đến nỗi chẳng thể mở nổi mắt.
Trời cao không mây, chẳng mưa, là một ngày lành.
Ta nheo mắt, cúi đầu men theo đường cái mà bước ra khỏi thành, vừa đi vừa cân nhắc nên tìm thương đội nào đi về hướng Bắc để xin theo cùng.
Cứ đi mãi, lại đi vào một mảng bóng râm.
Từ bóng phản chiếu dưới đất, có thể thấy người kia cưỡi ngựa, khí thế bức người, cố ý không chịu nhường đường.
Ta âm thầm thở dài một tiếng, thức thời mà dạt sang bên trái vài bước.
Nhưng người ấy cũng theo đó mà dạt sang trái.
Ta rẽ sang phải, hắn cũng rẽ theo.
Thậm chí ta còn nghe được vài tiếng cười trầm thấp vang lên.
Ta bắt đầu thấy tức giận.
Dù có chói mắt đến đâu, ta cũng phải nhìn xem kẻ nào dám ngông cuồng như vậy.
...
Vừa ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy.
Tạ Vân Châu đang cưỡi ngựa, ý cười tràn ngập trên môi.
Lại nhìn nơi phát ra tiếng cười, phía sau chàng, hóa ra là mấy vị Cẩm y vệ vận Phi Ngư phục theo sau.
Một người mặc Phi Ngư phục đỏ thẫm giục ngựa tiến lên, vượt qua Tạ Vân Châu, từ trên cao nhìn xuống ta:
“Nghe nói ngươi có oan khuất?”
“Ngươi muốn tố cáo ai?”
Hai tay ta bắt đầu run rẩy không ngừng.
Nhưng ta nghe thấy chính mình, giọng nói vang dội rõ ràng:
“Dân nữ, khẩn cáo Thôi gia.”
“Thôi gia sát hại cựu Đan Sơn Giám sát sứ Tô Hoài An, thỉnh cầu điều tra rõ ràng!”
Năm ta mười bốn tuổi, đã tìm đến Thôi gia.
Năm nay ta mười chín, ngày hôm nay… ta đã chờ đợi suốt năm năm.
Nhớ khi phụ thân mất, những đêm dài không thể chợp mắt, ta từng hỏi mẫu thân rất nhiều điều.
Vì sao trên quan đạo êm thấm lại có dân lưu tán?
Vì sao bọn họ lại nhắm thẳng vào xe ngựa của phụ thân mà lao tới?
Vì sao hộ vệ của phụ thân lại không ngăn nổi lấy một tên?
Mẫu thân không chịu nổi những câu hỏi ấy của ta, ôm mặt khóc lóc, van ta đừng hỏi nữa.
Người nói: “A Từ, mẫu tử ta cô đơn không chốn nương nhờ, thì còn có thể làm được gì đây?”
Chúng ta … quả thật chẳng thể làm được gì cả.
Thậm chí, đến trở về huyện Đan Sơn cũng phải là lén lút trốn khỏi kinh thành.
Chân trước vừa rời đi, sau lưng căn tiểu viện trong kinh đã bị thiêu rụi sạch sẽ.
Khi ấy ta còn nhỏ, nhưng cũng đã mơ hồ cảm nhận được — có người đang nhằm vào gia đình ta.
Mà mẫu thân, từ sau khi phụ thân gặp nạn, liền như biến thành một người khác.
Người bắt đầu lo được lo mất.
Người thường ôm ta mà dặn dò: “A Từ, nương chỉ còn lại mình con, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột, nghe chưa?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, nương.”
Lừa người thôi đó, nương à.
Con đã sớm đoán ra — là ai không muốn chúng ta sống tiếp nữa.
Nơi phụ thân bị phái đến, đất Giản Nam đạo, khi ấy là do Thôi gia trông coi, mà bọn họ… có chuyện không thể để phụ thân tra ra.
Nhưng mẫu thân lại không chịu tin.
Dẫu sao, phu nhân nhà họ Thôi, cũng từng là khuê trung tri kỷ của người thuở thiếu thời.
Hoặc có thể nói, mẫu thân không muốn trở mặt hoàn toàn với Thôi gia.
Người chỉ muốn nuốt hết mọi oán hận vào lòng, một mình gánh chịu. Như vậy, nếu cữu bá đuổi ta ra khỏi nhà, ta vẫn còn có thể dựa vào cái gọi là "hôn ước bằng miệng" mà giữ lại cho mình một con đường lui.
Quyết định ấy thật hồ đồ, thậm chí có thể nói là kẻ c.h.ế.t đuối vớ cọc rơm.
Nhưng trong mắt mẫu thân, ta mãi mãi là đứa trẻ khiến người không yên lòng nhất. So với Thôi Vọng Chi – kẻ đã sớm nhạt nhòa trong trí nhớ, bà càng sợ cữu bá tùy tiện gả ta cho một lão già năm mươi tuổi.
Về sau, mẫu thân vì uất nghẹn trong lòng mà thành bệnh, chữa mãi không khỏi.
Khi bệnh tình đã nguy kịch, cữu bá bắt đầu nhăm nhe, muốn nuốt trọn ngôi nhà phụ thân để lại cho chúng ta ở huyện Đan Sơn.