Gả Cử Nhân

20

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày mẫu thân mất, cữu bá đến cửa, lại trông thấy một dải lụa trắng treo trước cổng lớn.

Ta kê một chiếc ghế, đứng ngay bên cạnh dải lụa ấy.

Cữu bá cũng là kẻ từng đọc sách, dù tham lam cũng phải giữ thể diện.

Nếu để người ngoài đồn đãi chuyện ép cháu gái phải tự vẫn, cả đời này danh tiếng cũng coi như bại hoại.

Thấy tình cảnh như thế, bọn họ lập tức mềm giọng cầu ta đừng làm chuyện dại dột, còn thề thốt sẽ để ta được ăn sung mặc sướng, gả cho người tử tế.

Ta nói, nhà ta không cần.

Đã lấy lợi từ tay ta, thì phải thay ta làm hai việc.

Việc thứ nhất: ta muốn bọn họ chôn cất phụ thân và mẫu thân ta cùng một nơi.

Việc thứ hai: lập lộ dẫn (giấy thông hành), đưa ta đến Thôi gia ở huyện Thanh Hà.

Kỳ thực, Thôi gia chưa từng nghĩ rằng ta sẽ tìm tới cửa.

Nhưng bọn họ cũng chẳng xem ta ra gì, chẳng hề nghĩ ta có thể nổi lên sóng gió chi.

Một cô nương mồ côi phụ mẫu, chỉ dựa vào một cái "hôn ước bằng miệng" mà tìm đến vị hôn phu, thử hỏi có nhà nào vì vậy mà sinh lòng đề phòng?

Huống chi, Thôi Vọng Chi đối với ta có chút hứng thú, liền coi như giữ một món đồ chơi trong nhà mà thôi.

Vừa hay Thôi Vọng Chi hành xử tàn tệ, đẩy ta ra ở nơi viện sau cùng đám hạ nhân, lại tạo cơ hội cho ta nhìn rõ đường đi nước bước trong phủ Thôi.

Cho đến một ngày, ta vô tình sờ thấy một thỏi ngân phiếu quan dụng của đạo Giản Nam trong thư phòng của Thôi Vọng Chi.

Nếu trước kia, ta chỉ phỏng đoán rằng cái c.h.ế.t của phụ thân có liên quan đến Thôi gia, thì từ khoảnh khắc ấy, ta đã chắc chắn — Thôi gia chính là hung thủ g.i.ế.c phụ thân ta.

Nhưng như vậy … đã đủ gọi là chứng cứ chưa?

Ta không rõ.

Điều ta biết chắc, là chỉ một thỏi ngân phiếu thôi thì chưa thể báo thù cho phụ thân.

Phụ thân nếu không chết, mẫu thân cũng sẽ không vì uất ức mà sinh bệnh.

Nợ có đầu, oan có chủ.

Ta vốn dĩ không định đổ hết mọi thù hận lên đầu Thôi Vọng Chi.

Thế nhưng, hôm đầu tiên Tạ Vân Châu vào thư phòng gặp ta, hắn lại nổi điên làm loạn cả căn phòng —

Hắn tưởng ta đã tìm ra được thứ gì?

Ta tìm được cây trấn xích bị đánh rơi vỡ vụn dưới đất.

Cây trấn xích ngày ngày đặt ngay trước mắt ấy, hóa ra lại là một cơ quan bí mật.

Bên trong, là danh sách những quan viên từng bị Thôi gia trừ khử.

Mà một trong số đó — hiển nhiên, chính là phụ thân ta.

Chỉ bởi vì phụ thân được phái tới Giản Nam đạo giữ chức giám sát, mà những việc làm khuất tất của Thôi gia tại Giản Nam đạo nhất thời khó bề che đậy.

Đã như vậy, chi bằng không giấu nữa.

Người c.h.ế.t rồi, tất nhiên chẳng thể thấy được gì nữa.

Tất cả những điều này, Thôi Vọng Chi đều biết.

Hắn chẳng cảm thấy đó là chuyện gì khuất tất nhơ bẩn, ngược lại, hắn cho rằng những người ấy chính là bậc thang giúp Thôi gia leo lên mây xanh.

Hắn đem những cái tên này giấu trong cơ quan hộp, ngày ngày nghiền ngẫm nhấm nháp, học theo con đường thượng vị của Thôi gia.

Trong vũng bùn hôi thối mục nát mang tên Thôi gia ấy, cuối cùng cũng dưỡng ra một con trùng chuyên gặm xương người như hắn.

Nhưng chỉ dựa vào ta, thì làm sao có thể lay chuyển được trời cao?

Ta bắt đầu tìm cách truyền tin ra ngoài.

Ánh mắt ta dừng lại trên những bài vở viết thay cho Thôi Vọng Chi.

Sức một người, có hạn — đã như vậy, chi bằng mượn lực từ bên ngoài.

Vậy là, ta đem tội trạng của Thôi gia biên thành thi văn, kín đáo ẩn trong bài vở thay mặt Thôi Vọng Chi.

Nếu phu tử hoặc sơn trưởng có thể nhìn thấu một hai, có lẽ… sẽ nhen nhóm được chút hy vọng.

Còn về ta?

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm sao để thoát thân.

Kể từ sau khi phụ thân mẫu thân qua đời, mỗi một ngày trôi qua đối với ta đều là khổ đau khôn xiết.

Nhìn kẻ thù ngạo nghễ dựng lầu cao, còn bản thân lại lực bất tòng tâm — loại cảm giác ấy, sắp bức ta đến phát điên.

Từ khi đặt chân vào Thôi gia, ta chưa từng nghĩ tới chuyện có thể rời khỏi đây.

Dù có bị phát hiện, thì cũng chỉ là một cái chết.

Đúng vào lúc ta tuyệt vọng nhất, bỗng một ngày, ta chợt phát hiện bên cạnh bài văn ta viết thay Thôi Vọng Chi có một dòng phê nhỏ xíu.

Nét chữ ấy như sắt như thép, cứng cáp mà sắc bén tựa binh khí —

“Mật ngữ như đom đóm, soi sáng đêm dài.”

Ta mừng rỡ đến suýt nữa nhảy dựng lên.

Có người hiểu được ngôn ngữ ẩn tàng trong lời ta viết!

Song trong lòng ta cũng dâng lên một tia lo ngại.

Người ấy … liệu có tiết lộ cho Thôi Vọng Chi không?

Ta biết Thôi Vọng Chi rất thích khoe khoang bên ngoài, nào là có người thay hắn ứng phó bài vở, chỉ cần ai hỏi han một chút, ắt sẽ biết người đó là ta.

Ta liền đốt hết những bài vở ấy trong đêm, mấy ngày sau quả thực được yên ổn, liền ngoan ngoãn hoàn thành bài tập thay Thôi Vọng Chi, không còn làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép.

Quan sát mấy ngày, thấy không có việc gì xảy ra, ta lại tiếp tục đem chuyện từng người trong danh sách ấy, làm thành từng bài thi ca, lặng lẽ truyền ra ngoài.

Người kia luôn luôn hồi đáp.

Hắn sẽ dùng một hai câu thơ để căn dặn ta hành sự cẩn thận.

Thỉnh thoảng, còn nói thêm vài câu ưu quốc ưu dân.

Hai câu thơ, chẳng qua chỉ mười mấy chữ, vậy mà lại trở thành tia hy vọng duy nhất níu giữ ta sống qua những tháng ngày tối tăm ấy.

Ta thường suy đoán, hắn là người như thế nào?

Từ từng vần thơ câu chữ hắn để lại, ta có thể mơ hồ thấy được tài khí tràn đầy trong đó.

Ta nghĩ, nếu người như vậy mà làm quan, hẳn có thể có cơ hội giúp ta khởi lại án của phụ thân.

Cho đến một ngày, Thôi Vọng Chi nổi giận đùng đùng bắt ta không được đọc sách viết chữ nữa, ta mới biết — người kia chính là Tạ Vân Châu.

Điều duy nhất ta không ngờ đến, là Tạ Vân Châu lại bất ngờ muốn cưới ta.

Dù lòng chàng là thật hay giả, kỳ thực ta vẫn vô cùng cảm kích vì chàng đã giúp ta thoát khỏi Thôi gia.

Sau khi thoát khỏi Thôi gia, ta vốn không muốn liên lụy đến Tạ Vân Châu, đã chuẩn bị mang theo chứng cứ Thôi gia g.i.ế.c người tham ô đến kinh thành cáo trạng.

Nào ngờ, Tạ Vân Châu lại ngăn ta.

Chàng nói, sức một người như ta chẳng khác gì kiến rung cây.

Gả Cử Nhân

20