Đêm rằm.
Trăng treo vằng vặc, ánh bạc trải dài trên mái ngói hoàng thành. Kinh thành bên dưới vẫn ồn ã tiếng trống hội, nhưng phía tây thành lại vắng lặng như bị bỏ quên khỏi nhân gian.
Yên Vũ khoác y phục đen ôm sát, tóc vấn cao, bên hông là thanh đoản kiếm mỏng như lá liễu. Vệ Thạch lặng lẽ đi phía sau, bước chân không phát ra tiếng động.
“Nếu đêm nay có bất trắc, huynh không cần bảo vệ ta,” nàng nói khẽ, mắt không rời bóng tường thành.
Vệ Thạch dừng một nhịp, đáp gọn: “Thuộc hạ bảo vệ tiểu thư… không phải vì mệnh lệnh.”
Nàng không quay lại, nhưng trong sâu mắt thoáng một tia rung động.
Cách đó không xa, trên mái nhà tối, Phó Dật Nhiên đã chờ sẵn. Áo choàng hắn phất nhẹ theo gió, tay cầm cung ngắn. Hắn thấy họ xuất hiện thì môi khẽ cong, nhưng ánh mắt lại không hề buông lỏng.
Cũng vào lúc ấy, Lạc Vũ Hàn xuất hiện từ hướng đối diện, dẫn theo hai thuộc hạ thân tín. Khí thế của hắn khiến không khí vốn lạnh nay càng thêm nặng.
“Nàng vẫn tới,” hắn nói với Yên Vũ, giọng nửa như khẳng định, nửa như trách móc.
“Ta đến để lấy mạng người mang ấn mạn đà la,” nàng đáp, từng chữ như d.a.o cắt.
Tiếng sáo dài từ xa vang lên.
Bóng người đầu tiên xuất hiện trên tường thành — kẻ bịt mặt, áo choàng thêu hoa mạn đà la đỏ như máu. Sau hắn là cả chục bóng áo đen, mỗi người đều mang vũ khí khác nhau.
“Không để ai sống sót!” tiếng kẻ cầm đầu vang vọng giữa đêm.
Trận hỗn chiến bùng nổ ngay dưới ánh trăng rằm.
Lạc Vũ Hàn lao vào như lưỡi kiếm mở đường, mỗi chiêu chuẩn xác tuyệt đối.
Phó Dật Nhiên ở vị trí cao, mũi tên b.ắ.n ra như mưa, hạ gục từng kẻ một.
Yên Vũ xoay người giữa vòng vây, tà áo đen tung lên cùng ánh thép, động tác vừa nhanh vừa đẹp như một màn vũ sát khí.
Bỗng, từ mái ngói phía sau nàng, một bóng đen lao xuống, mũi kiếm thẳng hướng lưng Yên Vũ.
“Cẩn thận!” Vệ Thạch quát, lao tới.
Tiếng thép xuyên qua không khí.
Yên Vũ kịp quay lại c.h.é.m gục kẻ tấn công, nhưng đã thấy Vệ Thạch ôm ngực, lưỡi kiếm địch cắm sâu qua vai trái hắn.
“Huynh… sao lại …” Giọng nàng khàn đi.
Vệ Thạch chỉ cười nhạt, bàn tay còn lại đẩy nàng ra ngoài tầm kiếm. “Chỉ một lần này … để ta thay phu nhân… bảo vệ tiểu thư.”
Máu nhỏ xuống phiến ngọc trong tay nàng, vết mạn đà la đỏ rực dưới ánh trăng.
Tiếng hò hét vẫn vang lên quanh tường thành, nhưng trong khoảnh khắc, với Yên Vũ, chỉ còn lại nhịp thở nặng nhọc của một nam nhân trung thành cả đời với mẹ con nàng.