HỒNG LÂU ẢNH NGUYỆT

Chương 13 – Máu dưới trăng, lời thề trên mạn đà la

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~2 phút

Máu từ vai Vệ Thạch tuôn xuống, thấm đẫm y phục xám.

Yên Vũ đỡ lấy chàng, cảm giác ấm nóng chảy dọc qua tay mình.

“Đừng nói nữa, ta đưa huynh ra ngoài—”

Chàng khẽ lắc đầu, bàn tay đầy vết chai đặt lên mu bàn tay nàng.

“Tiểu thư… cả đời này … thuộc hạ chỉ biết bảo vệ phu nhân và người. Giờ… có chết… cũng không hối hận.”

Một tiếng thét từ phía sau kéo nàng về thực tại — bọn áo đen đã áp sát.

Vệ Thạch gượng đứng, quay lưng chắn trước nàng.

Ánh trăng rọi xuống, bóng chàng cao lớn như bức tường cuối cùng ngăn giữa nàng và lưỡi kiếm địch.

Lưỡi đao loé sáng.

Vệ Thạch lao lên, c.h.é.m gục hai kẻ, nhưng một mũi giáo từ bên hông xuyên thẳng qua sườn. Máu phun thành vệt dài trên nền đá.

“Đi đi … tiểu thư!”

Tiếng chàng như mệnh lệnh cuối cùng.

Yên Vũ cắn môi đến bật máu. Nàng siết chặt phiến ngọc dính m.á.u Vệ Thạch, rồi ngẩng đầu — ánh mắt không còn chút ấm áp nào.

“Giết.”

Tiếng kiếm rút khỏi vỏ như sét xé màn đêm.

Nàng lao vào giữa vòng vây, động tác nhanh đến mức chỉ thấy tà áo và ánh thép hoà thành một. Mỗi cú xoay người, mỗi đường c.h.é.m đều chuẩn đến tàn nhẫn, m.á.u b.ắ.n tung như mưa đỏ dưới trăng rằm.

Trên mái cao, Phó Dật Nhiên nhìn xuống, lần đầu thấy nàng đánh như một kẻ sẵn sàng c.h.ế.t cùng đối thủ. Hắn rít khẽ, buông cung, rút song đoản đao nhảy vào vòng chiến.

Lạc Vũ Hàn cũng đã tới, kiếm dài mở đường, c.h.é.m vỡ thế bao vây.

“Rút lui!” hắn quát, nhưng Yên Vũ không nghe, ánh mắt chỉ dán chặt vào kẻ cầm ấn mạn đà la.

Bọn áo đen lần lượt ngã xuống. Tên cầm đầu nhận ra không thể thắng, định nhảy khỏi tường thành, nhưng một tiếng “xoẹt” vang lên — phi tiêu của Yên Vũ cắm thẳng vào gáy hắn.

Khi tất cả im ắng, nàng mới khụy xuống bên Vệ Thạch.

Chàng nằm yên, khoé môi còn vương nụ cười nhẹ.

“Phu nhân… cuối cùng… thuộc hạ cũng… bảo vệ được tiểu thư an toàn …”

Hơi thở chàng tắt hẳn, bàn tay trượt khỏi tay nàng.

Yên Vũ cúi đầu thật lâu. Khi ngẩng lên, đôi mắt nàng đã như hồ băng mùa đông — lạnh, sâu và không còn ánh sáng.

“Ván cờ này …” giọng nàng khẽ vang, “ ta sẽ tự tay kết thúc.”

HỒNG LÂU ẢNH NGUYỆT

Chương 13 – Máu dưới trăng, lời thề trên mạn đà la