Nhưng—— tên cha ta đúng là Phan Phú Quý.
Thấy ta vẫn không tin, ông già tức giận lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong áo, "Đây là tờ giấy ký kết giữa cha và nhà họ Tiền năm đó, không thể giả được."
Trong sân, trừ Triệu Đắc Thiên biết đọc vài chữ, còn lại đều là người mù chữ.
Triệu Đắc Thiên thả cổ áo ông già, nghi ngờ nhận tờ giấy từ tay ông rồi cẩn thận xem, rất nhanh, hắn quay sang gật đầu với ta.
Đầu óc ta lập tức trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ đây thật sự là cha ta, người đã bán ta lấy tám trăm văn tiền?
"Ôi trời, là thân gia đến rồi, lão nhị còn ngẩn ra làm gì, mau mời nhạc phụ vào ngồi đi."
Không thể phủ nhận mẹ chồng là trụ cột của nhà họ Triệu, khi ta và Triệu Đắc Thiên còn đang sững sờ, bà đã nhanh chóng thay đổi nét mặt, niềm nở chào đón khách.
Triệu Đắc Thiên ngẩn ra, rồi lập tức tỉnh lại, "Nhạc phụ, mời ngồi."
Ông già hừ một tiếng, lườm Triệu Đắc Thiên bằng đôi mắt cá chết, "Gọi ai là nhạc phụ? Này, đừng kéo ta, uống rượu gì mà uống, ta không uống—— Ôi, rượu này thơm thật—— Được rồi, nể mặt các ngươi ta uống."
Đắc Quán là kẻ láu lỉnh, biết nhị ca mình nghiêm túc, không có mấy lời khách sáo, nên cười cợt giữ c.h.ặ.t t.a.y áo ông già, đẩy ông ngồi xuống trước bàn.
Ông già nhìn qua đã biết là kẻ nghiện rượu, ngửi thấy mùi rượu liền không nhấc nổi chân, nửa đẩy nửa kéo cũng không đi nữa.
Triệu Đắc Thiên không giỏi nói lời khách sáo, nhưng tửu lượng khá, mấy bát rượu đục vào bụng, ông già lưỡi líu lại, câu chuyện bắt đầu mở ra.
"Hầy, nếu không phải sống không nổi, ai muốn bán con gái, nhưng năm đó hạn hán, ta một gã đàn ông góa vợ không nuôi nổi con, bán đi, con còn có cái ăn đúng không?"
"Gì? Hỏi ta sao mà phát đạt? Ha ha ha—— chuyện này nói ra xấu hổ lắm, có năm ta ngủ với một góa phụ, ai ngờ bị ca ca bà ta bắt gặp, đánh gãy mấy cái xương. Đánh ta, không thể đánh không đúng không? Ta liền lừa—— không—— nhà họ đền ta mười lượng bạc, ta dùng mười lượng đó mua một quả đồi, các ngươi nói có kỳ lạ không, quả đồi đó lại có khoáng sản."
"Hỷ Nhi từ nhỏ không có mẹ, làm đầy tớ hơn mười năm suýt bị lão già họ Tiền đó hại, số khổ quá! Hỷ Nhi yên tâm, sau này có cha ở đây, đảm bảo con ăn ngon mặc đẹp, tìm cho con một người chồng tốt."
Ta ngồi đối diện Phan Phú Quý, nghe ông vừa khóc vừa cười nói linh tinh, cả người xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
"Cha nói bậy bạ gì vậy—— con đã lấy chồng rồi."
"Ồ, đúng đúng." Phan Phú Quý vỗ trán, quay sang vỗ mạnh vai Triệu Đắc Thiên, "Con gái ta gả cho ngươi đúng không? Được! Thấy ngươi uống rượu khá, không tệ! Sau này chúng ta sẽ thân thiết."
Cả nhà họ Triệu: "......"
Ta: "......"
Trời ơi, tha cho ta đi, rốt cuộc đây là cha gì thế này!
Phan Phú Quý uống say khướt, đêm đó ở lại nhà họ Triệu ngủ cùng Đắc Quán.
Trong phòng, thổi tắt đèn, Triệu Đắc Thiên mãi không chịu nằm xuống, mấy lần muốn nói gì đó với ta nhưng lại ngập ngừng.
Mặt ta nóng bừng, trong lòng cũng rất bất an, nhưng ta là người không giấu được lời, cuối cùng cũng nói với hắn
"Tiền tài chủ đúng là có ý xấu với ta, nhưng ta——"
"Ta tin nàng." Gió bên ngoài nổi lên, trong đêm tối mát lạnh, hắn cắt ngang lời ta một cách dứt khoát, khiến tâm trí rối bời của ta như vạn sợi chỉ bị cắt đứt, đột nhiên trở nên gọn gàng và dễ chịu.
"Từ khi nàng kiên quyết đưa Hầu Tam lên quan, ta đã biết nàng là một cô gái trung trinh."
Mặt ta càng nóng hơn, cả người như bốc cháy, "Cũng không tốt đến vậy—— tại sao hôm nay chàng lại ép Phan Phú Quý uống rượu đến say như vậy?"
Triệu Đắc Thiên nhướng mày, "Không chuốc cho ông ấy say mơ màng thì làm sao moi được lời thật từ ông ta? Nhỡ đâu tờ giấy bán thân là giả thì sao?"
"Không ngờ, chàng cũng tinh ranh phết."
"Cẩn thận vẫn hơn. Nhưng nghe những lời ông ta nói thì chắc ông ấy là cha nàng thật. Nàng có trách ông ấy không? Sau này định làm sao?"
Ta nhìn khung cửa sổ nửa mở, khẽ thở dài, "Ôi, nói đến trách thì cũng không, mà nói gần gũi cũng không. Dù gì ta cũng không có ấn tượng gì về ông ấy, sau này coi như một người thân bình thường mà đối xử thôi."
Dù ông ấy đã bán ta trong năm đại hạn, nhưng ông nói cũng đúng, năm đó một người góa vợ vô công rồi nghề như ông mà nuôi một đứa bé gái thì không bán ta cũng c.h.ế.t đói thôi.
Rốt cuộc lúc đó cũng có không ít người c.h.ế.t đói.
Trên đời này có những việc không thể cứ chấp nhặt mà tính toán, phải sống sao cho qua ngày thôi.
Sáng hôm sau, Phan Phú Quý tỉnh rượu, kéo ta ra sau giàn dưa chuột, vẻ mặt thần bí.
"Hỷ Nhi à, đây là tờ ngân phiếu năm mươi lượng, con cất kỹ đi, tuyệt đối đừng để nhà chồng biết. Tuy cha cố tình giả say, nhưng nghe bọn họ đối xử với con cũng không tệ, nhưng lòng người khó đoán, con phải cẩn thận."
Ta: "… Hôm qua cha giả say à?"
"Cha không giả say, nói mấy lời linh tinh thì làm sao khiến họ buông lỏng cảnh giác?"
Ta: "…"
Ta thật sự không nói nên lời, thời buổi này sao toàn người khôn thế này, chỉ có ta là ngây thơ như một đứa ngốc.
Phan Phú Quý hôm qua thổi phồng rồi, cái đồi mà ông ấy mua quả thật có khoáng sản, nhưng không đáng giá bao nhiêu, giờ ông ấy bán được hai trăm lượng, định tìm việc làm ăn mới ở trấn Đào Nguyên.