HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lo cái này thì không đủ cái kia, không đủ tiêu.

Đắc Vạn mỗi tháng phải nộp một lượng bạc học phí, mặc dù cậu tranh thủ thời gian rảnh chép sách kiếm tiền, nhưng nếu vì thế mà lỡ kỳ thi hương, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?

"Nhà họ Trần có thể làm giàu nhờ buôn bán, thực ra nhà ta cũng có thể thử."

Cách hai mét xa, nằm ở đầu giường, ta xa xăm nói với Triệu Đắc Thiên nằm ở cuối giường.

"Ta cũng đã nghĩ nhiều, nhưng đại tiểu thư nhà họ Trần biết làm bánh vừng, ta chỉ biết làm thuê."

Ta lập tức ngồi bật dậy, mắt sáng rực, "Chàng không biết ta biết mà!"

"Nàng biết?"

" Đúng, ta biết làm đậu phụ."

Trong đêm tối, Triệu Đắc Thiên cũng ngồi dậy, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích, "Làm đậu phụ vốn lớn không?"

"Bây giờ trên trấn một đấu đậu tương là hai mươi văn, mua từ nhà nông có khi còn rẻ hơn, một đấu đậu tương ước tính ra được năm mươi cân đậu phụ, mỗi cân bán hai văn, cũng có thể đổi đậu tương, ta ước tính cả năm, không nói là ăn ngon uống sướng, ít nhất cũng đủ cho Đắc Vạn yên tâm học hành. Vốn không lớn, ta có một chiếc vòng bạc, mai chàng đi trấn cầm, chắc đủ."

"Thế sao được? Nàng giữ lấy vòng của mình mà dùng." Hắn kiên quyết từ chối.

Ta thẳng thắn, "Không sao, coi như ta cảm ơn chàng đã cứu mạng."

Ngoài cửa, tiếng ve kêu râm ran, náo nhiệt từng đợt, dưới ánh trăng mờ, Triệu Đắc Thiên lại nằm xuống, im lặng hồi lâu.

Khi ta nghĩ hắn đã ngủ, hắn lại lên tiếng.

"Chuyện vốn để ta lo."

Ta không ngờ, cách của Triệu Đắc Thiên vẫn là đi vay tiền nhà họ Trần.

"Nhị tẩu, người nông dân là thế, phải giúp đỡ nhau thì mới gần gũi được."

Mấy năm trước, nhị ca không ít lần đến giúp nhà cậu hai Trần trồng trọt và xây nhà, ngay cả khi Xuân tỷ kết hôn, ta cũng đến giúp nhóm lửa."

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của ta, Đắcc Quán ngồi xổm dưới đất đan lồng cho dế, vừa cười vừa an ủi ta.

"Được rồi, nhị ca chờ ta một chút, ta cũng đi."

Sau bữa sáng, Triệu Đắc Thiên chỉnh tề quần áo, mang theo một gói nấm khô chuẩn bị đến nhà cậu Trần, trước khi ra khỏi cửa, ta kịp thời đuổi theo hắn

Hắn gật đầu, "Đi cùng cũng tốt."

Nhà cậu Trần ở đầu làng phía tây, gạch xanh mái xám, cửa cao sân rộng, trông rất khí phái.

Nhưng khi đẩy cửa vào sân, đập vào mắt là những luống hành xanh rờn và giàn dưa chuột nở đầy hoa vàng.

Một bà lão mặc áo vải thô màu xám đang nhổ cỏ bên giàn dưa, nghe tiếng Triệu Đắc Thiên gọi một tiếng "bà bà", bà lão đứng dậy, miệng cười tươi.

"Đắc Thiên đến rồi? Ôi, đây là vợ cháu sao? Trời ơi, cô này thật đẹp, chắc là tiên nữ giáng trần rồi."

Ta có ấn tượng rất tốt với bà lão vui tính này, nên ngọt ngào cúi chào bà, "Bà Bà khỏe, nhà mẹ đẻ cháu họ Phan, bà cứ gọi cháu là 'Hỷ Nhi' được rồi."

"Tốt, tốt, nói năng cũng lanh lợi, mau vào nhà ngồi."

Bà bà nhiệt tình mời chúng ta vào nhà, còn mang ra một đống trái cây khô mời khách, Triệu Đắc Thiên cũng không giấu giếm, nhanh chóng nói rõ chuyện muốn mượn tiền làm đậu phụ.

Bà bà nghe xong, vui vẻ đập tay lên đùi, "Đáng lẽ phải làm từ sớm! Nếu mấy năm trước cháu đã nghĩ đến làm ăn, mẹ cháu đâu phải khâu đế giày đến hỏng mắt như thế!"

"Chỉ là lại phải làm phiền bà bà nữa rồi."

"Nói gì mà khách sáo thế! Trước đây mẹ cháu thường giúp nhà ta sửa quần áo, cha cháu còn sống, mỗi năm đến dịp lễ tết cũng viết câu đối cho nhà ta. Xuân tỷ không có ở đây, nếu có thì còn có thể chỉ cho các cháu đường lối làm ăn nữa."

"Xuân tỷ lại đi kinh thành rồi?"

"Ừ, tẩu tẩu ở kinh thành muốn có hai đứa cháu nội, ai ngờ Xuân tỷ vừa đến kinh thành lại có thai, tẩu tẩu sợ Xuân tỷ đi lại mệt mỏi nên không cho về làng."

Nói chuyện một hồi, bà bà lấy từ tủ ra năm quan tiền và một mảnh vải hoa mới.

"Tiền này các cháu cầm lấy trước, nếu không đủ thì lại tìm ta, mảnh vải này tặng Hỷ Nhi, làm áo bông hoặc áo khoác đều được, coi như quà gặp mặt của bà bà."

Ta nào dám nhận, đứng dậy từ chối.

Nhưng ai ngờ bà bà còn nhanh hơn ta, bà lão nhanh chóng nhét đồ vào lòng ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Người thân với nhau, sau này gặp mặt không cần khách sáo với ta."

3

Triệu Đắc Thiên làm việc rất giỏi, chưa đầy hai ngày đã gặt xong lúa mì.

Trong sân nhà Triệu chất đầy những đống lúa mì cao ngất, Đắc Quán nghịch ngợm, tối nào cũng đòi trèo lên đống lúa nằm.

Ta cười cậu, "Đệ không sợ bị lúa đ.â.m à?" Lúa có nhiều gai, đ.â.m vào đau lắm.

Nhưng cậu lắc đầu như trống bỏi, "Da dày thịt chắc, không đ.â.m được."

Sau mấy ngày đập lúa, quạt thóc, trồng trọt, cuối cùng mùa hè cũng kết thúc, và ta bắt đầu làm đậu phụ.

Nhờ năm quan tiền mượn của bà Trần, ta nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ cối xay, hộp đậu phụ, vải lọc, nước muối và các vật dụng khác.

Đậu nành năm ngoái nhà thu được mấy đấu, để sẵn trong thùng lớn dưới hầm.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, ta và Triệu Đắc Thiên ngâm đậu trong nước từ tối, rồi bắt đầu làm việc từ nửa đêm.

Bà chủ nhà họ Tiền kén ăn, đặc biệt thích ăn đậu phụ tươi mềm, và bà ta rất kỹ tính, luôn cho rằng đậu phụ mua ngoài chợ không sạch sẽ, nhất định phải ăn đậu phụ làm tại bếp nhỏ.

Vì vậy, ta làm đậu phụ rất thành thạo.

Xay đậu, lọc bã, nấu sữa đậu, thêm nước muối, cho vào hộp, ép thành khuôn, đến khi mặt trời lên cao, hai hộp đậu phụ trắng mịn như ngọc đã hoàn thành.

Thấy hành lá trong sân xanh mơn mởn, ta nhổ hai cọng làm một đĩa hành trộn đậu phụ, miếng đầu tiên mời mẹ chồng nếm thử.

HỶ GIÁNG THIÊN VẠN GIA

Chương 5