13
Tôi rất lo lắng.
Lo lắng hơn nữa là vì vụ tai nạn này mà tôi và Bùi Yến lên hot search.
Tin tốt là, những lời như “hôn nhân thương mại không có tình cảm”, “diễn quá giả” bỗng chốc biến mất, toàn bộ chuyển thành “Tổng tài dốc thân bảo vệ vợ”.
Tin xấu là, ai ai cũng biết Bùi Yến bị thương vì cứu tôi, kéo nhau đến bệnh viện thăm bệnh.
Người đầu tiên lao đến là mẹ anh.
Mẹ Bùi nắm lấy tay tôi, quan sát từ đầu đến chân.
“Mẹ đọc tin xong sợ hết hồn, Hòa Hòa con có bị thương chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu: “Mẹ, con không sao, chỉ là... Bùi Yến…”
“Lớn đầu rồi mà không đỡ nổi vợ mình.”
Bà liếc nhìn Bùi Yến đang nằm trên giường, rồi hỏi tiếp.
“Bị thương chỗ nào?”
Hai chúng tôi đều ngẩn người, không biết mở miệng ra sao.
Tôi im lặng vài giây.
“Bị... chân…”
Mẹ Bùi: “Chân trái hay chân phải?”
Tôi: “……”
“Nặng không? Có gãy không?”
Gãy hay không tôi còn chưa biết nữa mà…
Tôi nhìn Bùi Yến cầu cứu.
Anh ta mất kiên nhẫn, đáp:
“Không gãy…”
“Không gãy còn nằm lỳ trong viện làm gì? Còn bắt Hòa Hòa chăm? Đàn ông con trai gì mà yếu đuối thế, không mau bò dậy đi kiếm tiền?”
…
Từ khi nhập viện, điện thoại của Bùi Yến không ngừng reo.
Tiễn khách thăm bệnh xong, còn phải trả lời đống tin nhắn hỏi thăm online.
Nói chung, anh ta rất mệt, còn tôi thì lo phát sốt.
Chẳng biết anh ta bị thương thật ra sao.
Những ngày này yếu hẳn đi, làm gì cũng cần người hầu hạ.
“Anh muốn tắm.”
“Anh chịu khó chút đi, giờ không tắm được đâu.”
“Không chịu nổi.”
“Cởi đồ ra, em giúp anh lau người.”
“Em giúp anh cởi.”
“Anh có cụt tay đâu!”
“Người anh rã rời.”
Đúng là đồ ông nội sống!
Tôi kéo áo bệnh nhân của anh ra, vừa nhìn thấy lưng thì sững người.
Hôm đó tắt đèn nên tôi không để ý.
Trên xương bả vai anh, có một vết sẹo to bằng nắm tay.
“Vết sẹo này từ đâu ra vậy?”
Trong trí nhớ, Bùi Yến chưa từng bị thương lớn thế.
“Quên rồi.”
Anh tùy tiện đáp một câu.
“Không nói thì thôi, xấu c.h.ế.t đi được.”
Ăn cũng phải đút, xuống giường cũng phải đỡ, tôi chăm anh chẳng khác gì phục vụ tổ tông, chỉ mong anh nhanh chóng hồi phục.
“Bác sĩ Giang đó là bạn anh hả?”
Bùi Yến chẳng ngẩng đầu, chỉ “ừ” một tiếng.
“Vậy... anh ấy nói sao …” Tôi hỏi.
“Bảo tiếp tục theo dõi…”
“Vậy giờ anh thấy sao?”
“Không thấy gì cả…”
14
Tôi hoang mang vô cùng.
Cuối cùng không nhịn được, tôi chặn bác sĩ họ Giang lại.
“Bác sĩ Giang, Bùi Yến hồi phục thế nào rồi ạ?”
Anh ta ngẩng đầu lên, uể oải đáp.
“Làm sao tôi biết được? Tự cô không kiểm tra à?”
Tôi: ……
Do dự rất lâu, tôi quyết định ra tay lúc anh ấy đang ngủ.
Tối đó, Bùi Yến ngủ rất say.
Tôi nhẹ nhàng bò đến mép giường, vén chăn lên.
Trong lòng hồi hộp bối rối, hít sâu một hơi.
Chuẩn bị chứng kiến điều kỳ diệu.
Đã đến nước này thì cứ làm tới, tôi cắn răng, đưa tay xuống.
“Gấp vậy sao?”
Một giọng nói trêu ghẹo bỗng vang lên bên tai.
Tôi giật mình rụt tay lại, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bùi Yến.
Ngón tay tôi muốn rút ra như bị điện giật, nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Anh… anh làm gì vậy …”
“Phải là anh hỏi em câu đó mới đúng.”
Anh nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.
“ Tôi … tôi chỉ muốn kiểm tra xem anh hồi phục đến đâu rồi …”
Cả người tôi bỗng bị anh đè xuống.
Tôi hoảng hốt: “Anh… anh làm gì thế…”
“Không phải em muốn kiểm tra à?”
Giọng cười thấp thoáng vang bên tai.
“Bùi Yến, đây là bệnh viện mà…”
“Hôm nay là Chủ Nhật.”
…
“Bùi Yến, anh … anh hồi phục từ bao giờ vậy?”
“Ngay bây giờ.”
15
Hôm sau.
“Ui ui ui, chẳng phải cặp đôi ngọt ngào nhất giới hào môn đây sao?”
Cô bạn thân nhìn tôi cười nham hiểm, trêu ghẹo.
“Diễn thôi mà.” Tôi giải thích với vẻ bất lực.
Ánh mắt hóng chuyện của cô ấy đảo một vòng trên người tôi.
“Chậc chậc, sắc mặt tốt ghê, cẩn thận giả thành thật đó nha, tiểu thư Thẩm~”
Nghĩ đến chuyện kích thích đêm qua, vành tai tôi lập tức nóng bừng.
“Không thể nào! Ai mà thích nổi cái tên đáng ghét Bùi Yến chứ?”
“Tiền dám chi cho cậu, sức lực cũng dám bỏ ra vì cậu, gặp tớ thì mơ cũng cười tỉnh mất.”
Một câu của cô ấy bỗng khiến tôi bừng tỉnh.
Dù gì cũng không ly hôn được, tình trạng hiện giờ của tôi và Bùi Yến chắc vẫn phải tiếp tục.